Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Diệp Thành mỉm cười không nói gì nhưng vẫn nhận lấy hộp ngọc, người ta tự đưa có gì mà từ chối.





Khi mở ra xem thì mới thấy kim quang chói lọi, cho dù là Diệp Thành thì cũng phải sáng mắt, quan trọng là vì bảo vật bên trong hộp ngọc này quá choán mắt, giống như vì sao lấp lánh vậy.





Diệp Thành dụi mắt, pháp lực bảo vệ đôi mắt, hắn ổn định lại nhãn lực thì mới nhìn ra bên trong hộp ngọc là một viên linh châu.





Tạo hoá thần châu!





Mắt Diệp Thành chợt loé sáng như nhận ra đây là vật gì, đó chính là bảo vật trấn thủ thần hải linh đài, là vật phi phàm.





Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn chậm rãi đóng hộp ngọc lại và bật cười nhìn Đại Hoàng Tử: “Đại Hoàng Tử tặng một vật giá trị như vậy không phải chỉ là vì chào hỏi thôi chứ? Có gì cứ nói ra”.





“Phủ chủ thật sáng suốt”, Đại Hoàng Tử mỉm cười, nói, “đã vậy thì Huyền Hạo xin nói thẳng, không lâu nữa chính là ngày gia tộc Chu Tước lựa chọn Thánh Chủ, không biết phủ chủ có ý định ủng hộ ai chưa?”





“Ai có khả năng người đó lẽ lên vị”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, “ta chỉ là một phủ chủ của Đan Phủ, không thể nói là ủng hộ hay phản đối ai, về điểm này thì ngươi nên về hỏi lão tổ nhà ngươi, bà ấy sẽ cho ngươi đáp án chính xác”.





Lời nói này của Diệp Thành khiến đôi mắt Đại Hoàng Tử chợt loé lên tinh quang lạnh lẽo, Diệp Thành nói vậy rõ ràng là không muốn bắt tay với hắn, ta đã tặng ngươi một viên tạo hoá thần châu rồi mà ngươi còn trở mặt sao?





“Nếu Đại Hoàng Tử không còn việc gì khác thì xin mời về cho”, Diệp Thành vươn vai.





“Vậy Huyền Hạo xin cáo lui”, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng Huyền Hạo vẫn cố mỉm cười quay người rời đi, nắm tay trong ống tay áo nắm chặt, hắn chỉ muốn giết người ngay lúc này.





Nhìn bóng hình Đại Hoàng Tử rời đi, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, trước đó ngươi hại huynh đệ của ta, sau này lại phái người truy sát ta, lão tửu đây không giết ngươi đã là may rồi, còn muốn ta ủng hộ ngươi thượng vị, nằm mơ!





Đợi bóng hắn khuất hẳn, Diệp Thành mới lấy ra tạo hoá thần châu.





Quả thực đúng như Niệm Vi nói, Hoàng Tử ra tay quả nhiên bất phàm, thần vật trấn thủ thần hải linh đài quả nhiên là bảo bối.





Diệp Thành không rời khỏi đại điện, hắn nhâm nhi rượu như đang đợi gì đó, vả lại còn chắc chắn đêm nay sẽ đến.





Quả nhiên không tới một khắc đã có người tới bái kiến, vả lại còn là Nhị Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước.





Cũng giống với Đại Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử ra tay cũng bất phàm, món quà mà hắn ta tặng là một thanh thần kiếm được đúc từ tiên kim, vô cùng quý báu, không hề thua kém tạo hoá thần châu.





Diệp Thành đương nhiên không từ chối, ngươi tặng thì ta nhận, được nhận quà có gì mà phải từ chối.





Sau Đại Hoàng Tử liên tiếp có người tới, chính là các Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước vả lạ còn không đến tay không.





Bọn họ đúng là huynh đệ, đến cả từ ngữ dùng cũng giống nhau.





Còn Diệp Thành diễn rất đạt, người ta tặng quà mặc dù hắn nhận nhưng lại chẳng ủng hộ ai khiến vài vị Hoàng Tử suýt chút nữa thì đập bàn.





Diệp Thành biết tám đại Hoàng Tử sẽ còn đến nữa, vả lại cũng sẽ không đến tay không.





Về điểm này thì hắn rõ hơn ai hết, hắn là phủ chủ Đan Phủ, trong tay có hơn ba mươi nghìn luyện đan sư, thân phận tôn quý còn hơn cả Khô Nhạc, nếu như có được sự ủng hộ của hắn thì không có lý do gì không lên được vị trí cao hơn.








20220509040332-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK