Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ba người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã cầm tấm thẻ có số ba mươi sáu đến trước luyện đan đài.

Vừa đứng ổn định vị trí, hắn liếc nhìn hai bên, lần này hai bên hắn không phải Từ Nặc Nghiên, Ly Chương, Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân mà là hai tên đần Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.

“Thật trùng hợp!”, Nguyên Chí cười giễu cợt.

“Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì”, Lý Nguyên Dương chế nhạo.

“Ta không nói phét với hai ngươi, nhưng kẻ ngốc như các ngươi một mình ta có thể đánh được mười người”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Vậy nên bớt lảm nhảm trước mặt ta đi, muốn bị đánh thì cứ nói thẳng”.

“Khẩu khí không vừa nhỉ, sẽ có lúc ngươi phải khóc đấy”, hai người họ hừ lạnh.

“Ngu ngốc”, Diệp Thành mặc kệ bọn chúng, lấy đan phương ra cẩn thận nghiên cứu.

Lần này hắn rút được Hồi Linh Đan hai vân, là linh dược sau khi uống vào có thể bổ sung linh lực, khi ở vòng loại hắn chưa từng luyện Hồi Linh Đan, nhưng cũng không khó lắm.

Chẳng bao lâu, vị trưởng lão tóc bạc đã ra hiệu lệnh bắt đầu luyện đan.

Bùm! Bùm!

Hai bên trái và phải của Diệp Thành, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí gọi hoả diệm của mình ra, cũng là chân hoả.

Tuy rằng thực lực của cả hai người bọn họ không ra sao, nhưng kỹ thuật luyện đan lại rất khá, khống chế hoả diệm tới cực điểm rồi cho từng cây linh thảo vào, mọi việc đều đang tiến hành một cách có trật tự.

“Là ta đã đánh giá thấp hai người rồi”, Diệp Thành thu lại tầm mắt, sau đó gọi Tiên Hoả ra, đẩy nó vào lư luyện đan.

Sau đó hắn cho một cây linh thảo vào, cẩn thận kiểm soát ngọn lửa.

Bởi vì chỉ có ba phần nguyên liệu luyện đan nên hắn không dám qua quýt, nếu một giây lơ là để lãng phí hết mà chưa luyện ra đan dược, hắn sẽ bị loại.

Cũng giống như hắn, hai trăm luyện đan sư khác cũng đang tập trung luyện đan.

Giống như vòng loại, vòng tiếp theo này cũng hạn chế số lượng, nhất định phải nằm trong nhóm một trăm người đầu tiên luyện ra đan dược, hơn nữa còn không được vượt quá thời gian quy định, nếu không sẽ bị loại ngay lập tức.

Trên cao đài, Đan Thần nhìn mọi người đã bắt đầu luyện đan phía dưới, bất giác vuốt râu nở nụ cười: “Những tiểu tử này đều là tương lai của giới luyện đan!”

“Đan Thần, ông nghĩ lần này ai sẽ là người luyện chế ra đan dược đầu tiên?”, ông lão áo trắng bên cạnh cũng khẽ vuốt râu hỏi.

“Không phải Huyền Nữ thì là Huyết Đồng”, Đan Thần trầm ngâm suy nghĩ giây lát rồi mới nói: “Khi ở vòng loại ta đã chú ý đến Huyết Đồng, thủ pháp luyện đan của hắn rất kỳ lạ, thiên phú của hắn có lẽ không kém hơn Huyền Nữ đâu”.

“Hy vọng Huyền Nữ có thể giành được vị trí cao nhất lần nữa! Ta không muốn Vạn Đan Bảo Điển rơi vào tay Thị Huyết Điện”.

Cũng như họ, cả khán đài đều đang xôn xao bàn tán, họ đều đang thảo luận xem ai sẽ là người luyện ra đan dược đầu tiên.

“Ta đoán vẫn là Huyền Nữ, dù sao cũng là đồ đệ của Đan Thần mà! Chắc chắn là cô ấy”.

“Ta nghĩ Huyết Đồng cũng có khả năng, thủ pháp luyện đan của hắn cực kỳ điêu luyện!”

“Vậy sẽ là Huyền Nữ hoặc Huyết Đồng!”

Bùm!

Mọi người đang bàn luận thì phía dưới vang lên tiếng ầm nổ vang, ánh mắt mọi người lập tức tập trung về nơi đó.

“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Chắc chắn là Huyền Nữ”.

“Mới năm phút thôi, có cần nhanh vậy không?”

Ầm!

Tiếng thảo luận còn chưa dứt đã có một tiếng nổ khác vang lên, khi mọi người nhìn sang thì Huyết Đồng của Thị Huyết Điện đã cầm viên đan dược màu máu trong tay, nụ cười của hắn vẫn khiến người ta phải rợn người.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau Huyết Đồng, âm thanh từ bốn phương tám hướng lần lượt vang lên, Lạc Hi của Đan Thành, Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung, Ly Chương của Bắc Hải thế gia, Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, Vi Văn Trác của Huyền Thiên thế gia, luyện đan sư của Thượng Quan thế gia, Tư Đồ thế gia, Tề gia của Nam Cương, Vương gia của Bắc Xuyên đều đã luyện ra đan dược.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán: “Quả nhiên những người tham gia đại hội đấu đan đều là nhân vật lợi hại”.

Vù! Vù!

Chẳng mấy chốc, hai âm thanh khác nối tiếp nhau vang lên, phát ra từ bên trái và bên phải hắn, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng đã luyện ra đan dược.

Thấy vậy, Diệp Thành lấy hai cục bông ra nhét vào tai, vì hắn biết hai kẻ hèn hạ Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí luyện ra đan dược trước chắc chắn sẽ nói móc mình.

Hắn đã tính toán trước, mặc dù đã nhét bông vào tai nhưng vẫn có thể thấy hai tên đó đang nhìn mình với vẻ nhạo báng.

Sau đó bọn chúng rời đi.

Xuất đan!

Hai người họ vừa đi chưa được bao lâu, Diệp Thành vỗ vào lư luyện đan, sau đó hào hứng cầm viên đan dược được đẩy ra từ bên trong, tiếp đó hắn cất lư luyện đan rồi xoay người rời đi.

“Thứ bốn mươi sáu”, lão già Gia Cát Vũ ngồi trên ghế bất giác vuốt râu: “Tốc độ cũng được đấy!”

“Xem ra mấy ngày nay kỹ thuật luyện đan của hắn đã tiến bộ rất nhiều”, Từ Phúc mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

“Thiên phú luyện đan của hắn không kém hơn thiên phú tu luyện chút nào!”, Bích Du cười nhẹ, trong nụ cười có phần hơi phức tạp, chàng thanh niên từng bị cô coi thường nhưng lại hết lần này đến lần khác thách thức điểm giới hạn kinh ngạc của cô.

“Bích Du tỷ tỷ”, khi ba người đang trò chuyện thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi mặc đồ trắng chạy tới.

“Ngọc Nhi, muội cũng đến xem đấu đan à?”, Bích Du vừa cười vừa vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.

“Muội đến cùng với thúc công”, Thượng Quan Ngọc Nhi không hề khách sáo, ngồi xuống bên cạnh Bích Du, sau đó còn không quên mỉm cười nhìn lão già Gia Cát Vũ và Từ Phúc: “Hai trưởng lão lại đẹp trai hơn rồi”.

“Đó là đương nhiên”, Từ Phúc không nói gì, nhưng Gia Cát Vũ nghe thấy lời này của Thượng Quan Ngọc Nhi thì tự sướng vuốt tóc.

Thượng Quan Ngọc Nhi mặc kệ lão ta, chỉ nghiêng đầu nhìn Từ Phúc: “Trưởng lão, con đến Hằng Nhạc Tông nhưng thấy Ngọc Nữ Phong bế sơn, người có biết vì sao không? Sao lại bế sơn thế ạ?”

“Bế sơn?”, Từ Phúc nhướng mày, hỏi Thượng Quan Ngọc Nhi: “Con đến Hằng Nhạc lúc nào? Sao ta không thấy con?”

“Sáng hôm qua, hừm, khoảng trưa hôm qua đó ạ”.

“Chẳng trách không gặp”, Từ Phúc gật đầu, ông với Diệp Thành đến từ sáng sớm, đi trước khi Thượng Quan Ngọc Nhi tới mấy canh giờ!

“Sao Ngọc Nữ Phong lại bế sơn ạ? Diệp Thành đâu ạ? Hắn thế nào rồi trưởng lão?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp đôi mắt đẹp nhìn Từ Phúc, trông có vẻ như không có được đáp án chuẩn xác thì sẽ không từ bỏ.

“Ngọc Nữ Phong bế sơn có lẽ vì hai sư muội bế quan, sợ bị người khác quấy rầy”, Từ Phúc tìm đại một lý do: “Còn Diệp Thành…”

“Hắn chết rồi”, không đợi Từ Phúc nói xong, lão già Gia Cát Vũ đã xen vào: “Hôm kia, lúc ta đến Ngọc Nữ Phong vẫn chưa bế sơn, ta còn khóc lớn trước mộ hắn kìa”.

“Người nói linh tinh”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức phồng má nhìn lão già Gia Cát Vũ: “Đạo Huyền tiền bối nói rồi, hắn còn sống, chỉ là không thể tu luyện được nữa thôi”.

Nghe vậy lão già Gia Cát Vũ nhướng mày, không khỏi liếc nhìn Từ Phúc bên cạnh, trong mắt rõ ràng đang viết: Hằng Nhạc Tông của ông được lắm! Công tác bảo mật rất tốt, chuẩn bị cho người khác ngạc nhiên đây mà!

“Lại đây nào Ngọc Nhi, đừng để ý đến ông ấy”, Bích Du lườm lão già Gia Cát Vũ: “Ông ấy chẳng nói được câu nào thật đâu”.

“Nhưng muội thật sự rất muốn được gặp hắn”, Thượng Quan Ngọc Nhi xoắn áo, cúi đầu mím môi.

“Muội sẽ được gặp thôi”.

“Nếu hắn chết thì đám Chính Dương Tông đáng ghét kia không xong với muội đâu”, giọng điệu Thượng Quan Ngọc Nhi trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp còn loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Cô vừa nói ra lời này, không chỉ Bích Du mà ngay cả lão già Gia Cát Vũ và Từ Phúc cũng bất giác nhìn lại: Chắc chắn có chuyện gì đó!

Đặc biệt là Bích Du, đều là nữ nhân, sao cô ta không nhìn ra lòng Thượng Quan Ngọc Nhi, điều này khiến trong mắt cô lại lần nữa hiện lên ánh nhìn phức tạp, từ xưa không phải cứ mĩ nhân là yêu anh hùng, nhưng đó lại là quy luật tự nhiên.

“À phải rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi đột nhiên ngẩng đầu, dường như nghĩ đến gì đó: “Cơ Tuyết Băng cũng đến Đan Thành rồi đó ạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK