Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu chủ nhà ông?”, Diệp Thành sững người, hắn bất giác đảo mắt nhìn và hiểu ra có chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải vì hắn thắng quá nhiều sao? Đến cả sản nghiệp lớn như vậy mà cứ để một kẻ như hắn thắng liên tiếp, không đóng cửa mới lạ.

“Tiểu hữu, xin mời”, lão già tóc đen cố gắng nở nụ cười.

“Ta còn có việc, ta đi…”

“Đi đâu?”, Diệp Thành định chuồn đi thì bị lão già tóc đen kéo lại, cứ thế lôi lên lầu ba, tới phòng Thiên Tự Hiệu.

Diệp Thành cứ thế bị ném vào trong, đứng còn không vững và ngã nhoài ra đất.

Đợi tới khi bò dậy hắn mới nhìn ra được căn phòng này được bày trí tinh tế thế nào, trong bầu không khí còn phảng phất mùi linh thảo, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta khoan khoái rồi.

“Ta nói này đạo hữu, cũng không nên như vậy đâu”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, là gã thanh niên mặc y phục trắng cầm theo bình hồ lô.

“Ta đã làm gì?”, mặc dù biết hắn ta nói tới chuyện gì nhưng Diệp Thành vẫn lắc đầu giả ngây giả ngô.

“Chưa tới nửa canh giờ mà đã thắng được hơn hai triệu linh thạch có phải là vô lý không?”

“Không phải, là do vận may của ta tốt thôi, vốn dĩ ta định đi nhưng bị người của ngươi kéo lên đây”, Diệp Thành nhếch miệng, hắn vẫn còn thấy đau đầu về chuyện vừa rồi và quan trọng hơn cả là việc đó làm chậm đi thời gian kiếm tiền của hắn.

“Là do chúng ta mạo phạm rồi”, tên thanh niên kia mỉm cười: “Gặp nhau là duyên, không biết vị đạo hữu đây có tiện uống một chén với ta không?”

“Không phải ngươi đã hạ độc sẵn rồi chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói nhưng vẫn ngồi xuống.

“Cho ta mười cái gan ta cũng không dám làm chuyện đó ở Đan Thành đâu”.

“Cũng đúng”.

“Tại hạ Lăng Tiêu”, tên thanh niên mặc đồ trắng rót cho Diệp Thành một chén rượu sau đó mỉm cười nhìn hắn: “Không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?”

“Gọi ta Trần Dạ là được”, Diệp Thành nhếch miệng cười.

“Trần Dạ đạo hữu”, sau khi trút một chén vào miệng, Lăng Tiêu ho hắng: “Có thể xin đạo hữu rộng lượng tới địa điểm khác đặt cược không? Chỗ chúng ta không thể trụ được với sự dày vò của đạo hữu”.

“Đừng mà, ta còn muốn chơi thêm hai ván nữa”.

“Nếu vị đạo hữu đây mà chơi thêm hai ván nữa thì chỗ chúng ta phải đóng cửa mất”, Lăng Tiêu day trán.

“Ta không quan tâm, ta thích chơi ở đây”, Diệp Thành nói với bộ mặt không sợ gì.

“Vậy đạo hữu xem thế này có được không?”, Lăng Tiêu vừa rót cho Diệp Thành một chén vừa mỉm cười nhìn hắn: “Chỗ chúng ta đưa cho đạo hữu hai triệu linh thạch, xin đạo hữu đừng chơi chỗ chúng ta nữa, như vậy có được không?”

“Hai triệu, hơi ít”, Diệp Thành gãi tai, hướng ánh mắt nhìn ra cửa sổ.

Thấy Diệp Thành như vậy, Lăng Tiêu thật sự không thể kiềm chế nổi nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn: “Thế này nhé, ta ghi lại tên của đạo hữu, đạo hữu không phải làm gì cả, mỗi năm chỗ ta sẽ tặng đạo hữu số tiền là ba triệu linh thạch, như vậy có được không?”

“Được, cứ như vậy đi”, lần này Diệp Thành đáp rất dứt khoát.

Con người mà, cũng có lúc không được quá tham lam, tên Lăng Tiêu này có thể mở được một địa điểm cá cược lớn thế này này ở Đan Thành thì đằng sau hắn nhất định có thế lực lớn, thu được tiền về rồi thì nên biết tự hài lòng, đã bị người ta để ý nếu vẫn cố gắng qua mặt thì tiền không kiếm được là một chuyện, nói không chừng còn gặp hoạ diệt thân.

Lăng Tiêu là một người thông minh, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, đạt được thống nhất chung là được. Ta có tiền đương nhiên sẽ không chặn đường làm ăn của ngươi, hai bên hợp tác vui vẻ.

“Đa tạ đạo hữu”, Lăng Tiêu cũng rất phóng khoáng đưa một cái túi đựng đồ cho Diệp Thành, chỉ một câu nói thôi, nếu không phải việc có thể bỏ tiền ra giải quyết thì hắn sẽ không ra tay.

“Có gì đâu, hợp tác vui vẻ mà”, Diệp Thành cười xoà, hắn vui vẻ nhận lấy túi đựng đồ, ngó vào trong nhìn, bên trong chỉ có hai triệu linh thạch”.

“Ngày này của năm tới đạo hữu cứ tới nhận lấy ba triệu”, Lăng Tiêu mỉm cười nói.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ vào ngực áo, chưa tới một canh giờ mà hắn đã thu về gần năm triệu linh thạch, vả lại mỗi năm còn có thể nhận về ba triệu linh thạch, việc tốt thế này nói ra ai mà tin cho nổi?

“Tiền cũng đã nhận rồi, rượu cũng đã uống rồi, chuyện cũng đã nói xong, vậy ta đi trước đây”, Diệp Thành khoát tay nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn đi, lão già tóc đen kia mới hùng hổ tiến vào: “Thiếu chủ, vài triệu linh thạch đấy, người cũng thật…”

“Vậy ông bảo ta phải làm sao chứ?”, Lăng Tiêu lắc đầu bất lực: “Hắn nhất định có thiên nhãn đặc biệt có thể nhìn thấu xúc xắc nếu không thì không thể thắng liên tục như vậy được. Những người thế này không thể đụng tới, nếu không, cứ để hắn thắng như vậy thì không tới một ngày chỗ chúng ta sẽ phải đóng cửa”.

“Vậy cũng không dễ dàng gì, hay để ta tìm người khiến hắn…”

“Đừng làm bậy”, Lăng Thiêu thở dài: “Việc có thể bỏ tiền ra mà giải quyết thì cố gắng không được ra tay, vài triệu linh thạch, nhà họ Lăng ta vẫn lo liệu được, nếu ông tin vào con mắt của ta thì nghe theo ta đi, so với việc làm kẻ địch với hắn thì ta muốn làm bạn với hắn hơn”.

“Thuộc hạ hiểu rồi ạ”.

Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi địa điểm cá cược, hắn quả thực không làm loạn nơi này thêm nữa. Con người mà, cũng phải giữ chữ tín chứ, vẫn là câu nói đó, không được quá tham lam, nếu như để bọn họ tức lên thì chẳng biết sẽ phải chết thế nào.

Có điều hắn không ở nơi này chơi chứ không nói nói là không chơi ở nơi khác.

Đan Thành rất rộng lớn, sau khi nghe ngóng, Diệp Thành biết được ở Đan Thành còn có một địa điểm cá cược nữa, mặc dù không lớn bằng chỗ vừa rồi nhưng cũng có thể kiếm đôi chút.

Ngay sau đó, Diệp Thành lại vào một địa điểm cá cược khác, sau khi kiếm về một triệu linh thạch hắn cũng được ông chủ ở đây mời uống trà.

Những chén trà này đắt đỏ hơn bình thường vì trước khi rời đi Diệp Thành còn kiếm được một triệu linh thạch từ ông chủ ở đây, hắn còn có thể trông thấy khuôn mặt xót xa của ông ta nữa.

“Lại kiếm được hai triệu linh thạch rồi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn cất túi đựng đồ đi rồi đi vào địa điểm cá cược thứ ba.

Nơi này nhỏ hơn rất nhiều, kinh doanh không bằng hai nơi trước đó mà Diệp Thành đến. Diệp Thành cũng không quá đáng, những phần hắn thắng được và thêm phần mà ông chủ đưa cho cũng chỉ tầm một triệu một trăm mười linh thạch.

“Đây là việc mà trước nay chưa bao giờ có”, Diệp Thành cầm đống linh thạch với giá trị gần tám triệu, hắn tự tin tuyệt đối.

Mẹ kiếp, có tiền đúng là tự tự tin hơn hẳn, cả chặng đường đi, Diệp Thành mua về rất nhiều thứ đồ trên các sạp hàng, chỉ cần là món đồ hắn ưng thì hắn không ngại vung tay vì chẳng còn cách nào khác, gia gia đây có tiền mà.

“Tiền bối, hai viên huyền thiết và huyền cang này con mua nhé”, Diệp Thành đứng trước một sạp hàng, hắn cứ thế chỉ vào hai viên huyền thiết và huyền cang to chừng quả dưa nhỏ.

Chủ nhân của sạp hàng là một lão già mặc đồ gai, lão ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới hỏi thăm dò: “Tiểu tử, giá của hai viên này không rẻ đâu, ngươi có nhiều tiền thế sao?”

“Giá cả không rẻ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn lão ta: “Bao nhiêu tiền ạ?”

“Một triệu, không thể trả giá”.

“Không sao, con có tiền”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa một cái túi đựng đồ cho lão ta sau đó cầm hai viên huyền cang và huyền thiết bỏ vào trong túi đựng khiến lão già kia ngẩn người.

“Con đi đây”, Diệp Thành vẫy tay vỗ vào cái túi đựng đồ, lòng thầm mở cờ.

Lần này thu hoạch cũng không tồi, tám triệu linh thạch kiếm về mà tiêu chỉ còn lại chưa tới ba triệu, hắn đem theo một đống đồ về, nào là linh thảo, binh khí quý giá, linh ngọc linh châu, nguyên liệu luyện binh khí và gần như cái gì cũng mua.

Sướng quá!

Diệp Thành vui tươi đi trên đường, khuôn mặt hắn viết rõ từ “sướng”.

Đang đi, bên đường có một lão già tóc xám ngăn hắn lại.

“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn lão già với vẻ mặt hoài nghi.

“Công tử nhà ta có lời mời ngươi tới uống một chén”, lão già kia thản nhiên lên tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, mặc dù mắt lão ta vẩn đục nhưng vẫn hiện lên cái nhìn sắc lạnh.

“Người này là sát thủ”, Diệp Thành thầm nhủ, trước đây khi còn làm tình báo, các sát thủ trong tình báo các về cơ bản đều có khí chất này.

“Công tử nhà ông?”, Diệp Thành nhìn lão già và hỏi lại.

“Đó chính là công tử nhà ta”, lão già không giải thích nhiều mà chỉ vào một quán rượu đại khí dồi dào ở bên đường, chính là nơi sát cửa sổ tầng ba, có một người ngồi đó như thư sinh nho nhã phong thái ngời ngời.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn và sững người: “Cơ Tuyết Băng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK