Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Đoàng!





Bắc Sở mênh mang cứ chốc chốc lại vang lên tiếng động ầm vang, mỗi lần có tiếng động vang lên thì đều khiến người ta lo sợ.





Nhìn từ xa luôn thấy có hai bóng người di chuyển, cả chặng đường gây chuyện, cho tới từng cửa vào của các gia tộc vẫn còn nói nói cười cười.





Những gia tộc kia rất hiểu chuyện, không cần Diệp Thành phải lên tiếng đã lập tức giao ra Cửu Châu Thần Đồ, gia tộc nào không có Cửu Châu Thần Đồ thì tặng tiền, bảo bối.





Và hai tên này lại coi như chẳng có gì xảy ra, đi hết gia tộc nọ tới gia tộc kia giống như lão tăng đang hoá duyên rồi lại giống như du côn đang thu phí bảo hộ, mỗi nơi chúng đi qua đều có thu hoạch.





Cứ thế, chúng lấy đồ thuộc về mình nhưng lại có vẻ như biến thành kẻ du côn thu phí bảo hộ.





Điều đáng nói đó là các thế lực lớn ở Bắc Sở thực sự rất hợp tác.





Suy cho cùng thì bọn họ vẫn chưa đủ đoàn kết, không dám làm mồi, từ trước tới giờ bọn họ vẫn âm thầm đấu đá lẫn nhau, thế lực đan xen hỗn loạn, ân oán hình thành từ lâu, sao có thể hợp tác một cách thực thụ được.





Cũng đúng như Diệp Thành nói, thế cục ở Bắc Sở hợp lâu rồi sẽ phải tan, cho dù hắn không đến thì nơi này nhất định sẽ rơi vào cục diện phân tranh.





Phía sau hai tên là từng toán người bày ra vẻ mặt xót xa. Thế nào gọi là thành công, mẹ kiếp, thành công là đây chứ đâu nữa?





Lừa lọc hiên ngang như vậy mà không cần lên tiếng còn người ta thì phải cống đồ ra, làm người mà đạt tới đẳng cấp thế này thì quá thành công rồi, cả chặng đường ăn chặn của hai tên này đủ tiền để có thể tự trang bị cho mình một đội quân tu sĩ hùng hậu.





Có quá nhiều người đang nghĩ rằng người ta có thể thì mình cũng có thể.





Xin lỗi, đó là điều không thể!





Người ta tới Bắc Sở thu phí bảo hộ, lừa lọc hiên hàng như vây, nhưng các ngươi có dám tới Nam Sở làm ra trò này không?





Đáp án chắc chắn là không.





Vả lại chưa nói tới việc ngươi có dám bước vào Nam Thiên Môn hay không, cho dù vào được thì cũng sẽ không ra khỏi đó được, mà kể cả người ta cho ngươi ra ngoài thì cũng sẽ kiêng ngươi ra, lúc đó sẽ là trạng thái người không ra người, ngợm không ra ngợm.





“Chúng ta thật sự tới đây để lấy đồ của mình sao?”, Diệp Thành nói với vẻ mặt đầy ý tứ.





“Là bọn họ tự đưa chứ, chúng ta đâu có đòi”, Thái Hư Cổ Long cũng lắc đầu theo.





Nói rồi, cả hai tên tới bên ngoài một linh sơn.





Linh sơn này giống như Thôn Nguyên Thế Gia, trước sau trái phả hay trên dưới đều được bảo vệ bởi kết giới hộ sơn chắc chắn, đừng nói là người, cho dù là một con ruồi cũng không thể vào nổi.





Được đấy. Cả hai tên dừng chân ở đây, không đòi đồ từ người ở bên trong mà đứng đó nói chuyện.





Chúng cứ thế nói chuyện rồi một cái túi đựng đồ bay từ trong ra ngoài.





Ấy? Không tồi, có đồ kìa.





Diệp Thành nhanh chóng bắt lấy túi đựng đồ, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong, cảm thấy cũng hòm hòm thì liền quay người, nếu cảm giác chưa được nặng tay thì tiếp tục đứng ở cửa nhà người ta nói chuyện với Thái Hư Cổ Long.





Chúng cứ thế nói chuyện rồi lại có túi đựng đồ bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK