Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi là đệ tử của thế lực phương nào?”, Diệp Thành lãnh đạm nói.





“Bẩm tiền bối, vãn bối chính là đệ tử của Phi Vân Môn Huyền Tự, Lý Tiêu”.





“Phi Vân Môn”, Diệp Thành lẩm bẩm cái tên này, hắn nghĩ một lát mà không hề có ấn tượng gì, có lẽ Phi Vân Môn chỉ là một môn phái nhỏ, nhỏ đến mức một thánh chủ Thiên Đình với kinh nghiệm phong phú như hắn mà cũng chưa từng nghe nói tới.





“Ta muốn tìm cô ấy”, hắn không hỏi thêm, phất tay lấy ra một bức tranh, giơ trước mặt tu sĩ kia sau đó còn có một thanh linh kiếm màu vàng kim, đó là một món thượng phẩm.





Linh khí?





Tu sĩ trẻ kia tim đập thình thịch, đôi mắt sáng lên.





Hắn là đệ tử của một môn phái nhỏ, chỉ vì khả năng thiên bẩm kém nên mới bị phái xuống làm quốc sư của thế giới người phàm, hắn nào đã từng thấy món binh khí thượng phẩm nào thế này, đến cả binh khí bản mệnh của hắn cũng chỉ là vật tầm thường, vả lại dùng bao nhiêu năm rồi, bây giờ được thấy món binh khí thượng phẩm thế này sao hắn có thể không kích động cho được.





“Đa tạ tiền bối, giờ vãn bối đi làm ngay ạ”, tu sĩ trẻ kia phủi mông mừng quýnh, hắn là Quốc Sư, Hoàng Đế có gì đều nghe theo hắn, muốn tìm người chỉ cần phát đi thông cáo thì sẽ có thông tin nhanh chóng thôi.





Có điều khi hắn cầm tấm hình Sở Huyên thì mới chợt thẫn thờ, “sao người này…lại quen thế nhỉ?”





“Ngươi từng gặp cô ấy?”, Diệp Thành bước tới, có lẽ khí thế quá mạnh nên mới một làn gió mạnh thổi tới mà cũng cuốn ngã tu sĩ này.





“Từng…từng gặp ạ”, tu sĩ trẻ kia vội bò dậy, hắn ta gãi đầu rồi mới quả quyết: “Có lẽ là năm ngoái, cô ấy từng tới đây tìm người, ừm, chính là tìm người”.





Nói rồi hắn lấy ra một bức tranh trong túi đựng đồ cũ kĩ đưa cho Diệp Thành.





Diệp Thành nhận lấy, hắn không nhìn và không cần nhìn thì hắn cũng biết người trong tranh ngoài hắn ra thì còn là ai.





Tiếp tục tìm!





Roẹt một tiếng, Diệp Thành biến mất khỏi đại điện, trước khi đi hắn còn để lại một phần phân thân.





Nhìn gì mà nhìn, mau đi tìm!





Thấy tu sĩ trẻ kia thẫn thờ, phân thân của Diệp Thành mới đạp cho hắn một cái.





Diệp Thành đã bay ra khỏi hoàng cung, hắn hoá ra hàng nghìn đạo thân bay về các hướng khác nhau, vả lại về cơ bản đều đi về các hoàng cung của thế giới người phàm để tìm Quốc Sư ở đây, tiện cho việc tìm người.





Không biết mất bao lâu hắn mới dừng chân ở bên dưới một ngọn núi cao, hắn tĩnh lặng quan sát tứ phương chờ đợi phân thân thông báo về.





“Lão đại, có việc chúng ta không biết có nên nói hay không?”, bên trong vùng đan hải của Diệp Thành, tiên hoả và thiên lôi truyền âm đến.





“Nói”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.





“Nữ tử nhà họ Liễu ở Vọng Cổ Thành hình như từng cứu người”, Thiên Hoả và Thiên Lôi lung lay, có lẽ vì áy náy nên chúng đem nhiều cảnh tượng ngưng tụ thành thần thức truyền cho Diệp Thành.



Diệp Thành đón nhận thần thức, hắn bất giác cau mày lẩm bẩm, “chẳng trách mà tiếng đàn kia lại quen thế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK