Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vậy, Nhiếp Phong lập tức hiểu ra Diệp Thành định làm gì, khoanh chân ngồi xuống sau đó nở nụ cười với Lăng Huyên, ra hiệu cho cô ấy cũng ngồi xuống, Lăng Huyên ngỡ ngàng nhưng vẫn ngồi xuống.





Diệp Thành gọi tiên hoả và thiên lôi ra bao trùm lấy hai người.





Nhiếp Phong cảm thấy bình thường, vì hắn ta đã biết Diệp Thành có tiên hoả và thiên lôi từ lâu, nhưng Lăng Huyên thì không được bình tĩnh như vậy, làm đồng môn với Lý Khang đã lâu mà cô không biết hắn còn giấu tiên hoả và thiên lôi, điều này vượt xa dự đoán của cô.





“Tĩnh tâm nào!”





Diệp Thành khẽ cười, tế cả bản nguyên Thánh thể ra truyền vào cơ thể hai người, dùng đại thần thông tẩy luyện huyết mạch cho cả hai, ổn định đạo căn tu luyện đã có sẵn của họ.





“Huyết mạch thật bá đạo!”





Lăng Huyên thầm giật mình, cảm nhận được rõ ràng sức mạnh ẩn chứa trong huyết mạch của Diệp Thành, cô tu đạo đã trăm năm vẫn chưa thấy huyết mạch nào bá đạo thế này, đúng là đã đánh giá thấp sư đệ này.





Cô ngừng suy nghĩ rồi nhắm mắt lại như Nhiếp Phong.





Mãi đến tận đêm khuya, Diệp Thành mới rút tay về.





Còn Nhiếp Phong và Lăng Huyên thì vẫn nhắm mắt ngồi khoanh chân ở đó, huyết mạch được tẩy luyện, họ đều đã tiến thêm một cấp, với họ thì đây là một may mắn không thể ngờ tới.





Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người, Nhiếp Phong đã tìm được nửa kia của đời mình, làm huynh đệ hắn cùng mừng cho huynh ấy.





Hắn lại nở nụ cười rồi quay người ra khỏi rừng trúc tím.





Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.





Diệp Thành đi lên đỉnh Tử Trúc Phong, nhìn thế giới thần tiên này từ trên xuống.





Đêm xuống vạn vật đều tĩnh lặng, ánh trăng bao phủ Đại La Kiếm Tông như mộng như ảo, thanh bình và tĩnh lặng, thần hoa bay lượn, sương trắng vờn quanh, khoác thêm một lớp áo lộng lẫy cho vùng đất thanh tịnh nơi trần gian này.





“Hửm?”





Đang nhìn, Diệp Thành chợt cau mày, vô thức ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong Đại La Kiếm Tông.





Nơi đó tiên quang bay lượn, mây mù dày đặc, một bóng người hư ảo lơ lửng, áo trắng tóc trắng, không nhìn rõ khuôn mặt, tóc trắng và áo trắng huyễn ảo không gió tự đung đưa, tựa như một giấc mộng.





Người huyễn ảo này rất kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện, nhìn như người nhưng lại giống một thanh kiếm hơn.





Kiếm ý của Kiếm Thần?





Diệp Thành nheo mắt nhìn lại nơi đó lần nữa, người áo trắng tóc trắng hư ảo ấy đã biến mất.





Diệp Thành cau mày, có thể thoát khỏi tầm nhìn của Tiên Nhãn thì người hư ảo kia không thực sự tồn tại mà là một hiện tượng ý cảnh, hắn chỉ có thể nghĩ tới luồng kiếm ý đó của Kiếm Thần mà thôi.





Trong vô thức, Diệp Thành cất bước đi thẳng về hướng đó.





Nhưng vừa đi được một bước hắn lại dừng lại, đó là nơi sâu trong Đại La Kiếm Tông, với thân phận của hắn không thể đi vào, nếu bị Thánh Vương phát hiện chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK