Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao vậy?”, khi Diệp Thành nhìn sang thì Nam Minh Ngọc Thu đã thẫn thờ nhìn vào thanh sát kiếm màu xanh đang cắm trên mặt đất. Mặc dù còn cách rất xa nhưng Diệp Thành đã có thể trông thấy trên thanh sát kiếm kia còn có vệt máu đen để lại.

“Còn nói ta nữa, cô cũng giật mình mà”, Diệp Thành nói bằng giọng trách móc.

“Đó là kiếm của Phụ Hoàng ta”, biểu cảm của Nam Minh Ngọc Thu hết sức kích động, cô không nói thêm lời nào, cứ thế đi tới.

“Ôi trời, từ từ thôi”, Diệp Thành vội đi theo, nếu không, lỡ mất đi sự bảo vệ của bảo tháp huyền quang linh lung thì hắn rất có khả năng sẽ bị đại khí mạnh mẽ bên trong Thập Vạn Đại Sơn đè chết.

Không lâu sau đó, cả hai đã tới trước thanh sát kiếm. Nam Minh Ngọc Thu thẫn thờ nhìn thanh kiếm, cơ thể cô bất giác run lên, trong đôi mắt xinh đẹp lúc này đã nhoà nước mắt.

“Phụ Hoàng”, Nam Minh Ngọc Thu quỳ xuống, cô không kiềm chế được, cứ thế giơ tay ra chạm vào thanh sát kiếm màu xanh và sờ lên hai chữ trên thanh kiếm: “Uyên Hồng”.

“Uyên Hồng Kiếm chính là một thanh kiếm mạnh mẽ”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Phụ Hoàng, Ngọc Thu đến rồi”, ở bên, Nam Minh Ngọc Thu nức nở, cô ôm lấy thanh kiếm Uyên Hồng, lúc này cô không giống như một tu sĩ mạnh tuyệt thế nữa mà giống như một đứa trẻ không có nhà để về.

Haiz!

Diệp Thành thở dài.

Năm nghìn năm là khoảng thời gian dài như thế nào chứ, có lẽ đối với Nam Minh Ngọc Thu mà nói thì năm nghìn năm như một giấc mộng vậy.

Có điều, khi tỉnh mộng thì mọi thứ đã thay đổi, bằng hữu, người thân năm xưa đã hoá về với cát bụi, dù có làm gì đi nữa thì cũng không thể tìm được bóng hình quen thuộc năm xưa, lúc này, Nam Minh Ngọc Thu có mạnh tới mức nào thì cũng chỉ là một kẻ cô đơn.

Diệp Thành tĩnh tâm lại, hắn liếc nhìn tứ phương rồi mới vỗ vai Nam Minh Ngọc Thu.

“Trên kiếm của Phụ Hoàng cô có máu, có khi nào ông ấy gặp quái vật đáng sợ ở đây?”, so với vẻ mặt bi thương của Nam Minh Ngọc Thu thì Diệp Thành bình tĩnh hơn hẳn.

“Nhất định là như vậy”, nghe Diệp Thành nói vậy, Nam Minh Ngọc Thu vội lau đi nước mắt: “Kiếm của Phụ Hoàng không bao giờ rời xa người, kiếm đã rơi ở đây thì nhất định người gặp phải sự tồn tại đáng sợ rồi”.

Không lâu sau đó, Nam Minh Ngọc Thu đứng dậy, cô ngự động bảo tháp huyền quang linh long từ từ tiến lên trước.

Trên đường đi, cô căng thẳng nhìn xung quanh, hi vọng có thể trông thấy bóng hình quen thuộc trong kí ức, có điều cô cũng rất sợ phải nhìn thấy những phần xương cốt chất chồng.

Cả hai người đi vào trong gần chục trượng mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Huyền Hoàng.

Dừng lại!

Không biết từ khi nào, Diệp Thành mới khẽ lên giọng, đôi mắt hắn nheo lại nhìn vào mặt đất vì hắn thấy trên mặt đất có dấu chân.

“Có lẽ là Phụ Hoàng”, Nam Minh Ngọc Thu lại lần nữa kích động, cô muốn bước đi nhưng lại bị Diệp Thành kéo lại.

“Ta nói này, cô có thể lí trí hơn một chút không?”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn Nam Minh Ngọc Thu, hắn chỉ vào dấu chân trên mặt đất và nói: “Nhìn vào dấu tích trên mặt đất thì cùng lắm mới chỉ để lại chừng ba đến năm trăm năm, điều đó có nghĩa rằng trong khoảng thời gian này có người từng tới Thập Vạn Đại Sơn vả lại cũng đã vào trong sâu hơn”.

“Không thể nào”, Nam Minh Ngọc Thu vội phủ định: “Cho dù người đó có pháp khí ở cảnh giới Thiên hộ thể thì tuyệt đối không thể đi vào trong này được, vì người đó không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mở đường”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới cau mày.

Quả thực, cho dù hắn có Tiên Luân Nhãn nhưng phạm vi quan sát cũng bị hạn chế, nếu như không có Tiên Luân Nhãn mở đường thì rất khó có thể tránh được những vị trí nguy hiểm trong Thập Vạn Đại Sơn.

“Lẽ nào người đó cũng có Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Tìm kiếm là biết”, khi Diệp Thành còn đang lặng thinh thì Nam Minh Ngọc Thu đã kéo hắn đi về phía trước.

Bọn họ đi men theo những dấu chân không hề bị đứt đoạn, vả lại trông bộ pháp rất chắc chắn, không hề hỗn loạn, cả hai người có thể tưởng tượng ra người đó đi lại trong Thập Vạn Đại Sơn này dễ dàng và ung dung như thế nào.

“Phụ Hoàng, là người sao?”, Nam Minh Ngọc Thu chăm chú nhìn trên mặt đất và thầm cầu nguyện, cô nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thành, lực đạo mạnh mẽ khác thường.

Haiz!

Diệp Thành bất giác thở dài.

Hắn vẫn lí trí hơn, sao có thể là Huyền Hoàng được, cho dù ông ta ở cảnh giới Thiên thì tuyệt đối không thể sống được năm nghìn năm, có điều Diệp Thành không nói ra lời vì hắn không muốn Nam Minh Ngọc Thu phải kích động.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại hướng ánh mắt về phía trước.

Phía trước mặt hắn, mây mù rất dày, kể cả có Tiên Luân Nhãn thì hắn cũng không thể nhìn thấu. Diệp Thành bị Nam Minh Ngọc Thu kéo đi, khoảng cách ngày một gần hơn, còn mắt trái của Diệp Thành cũng dần dần nheo lại như một sợi dây.

Dừng!

Diệp Thành đột nhiên lên tiếng, hắn lại lần nữa kéo Nam Minh Ngọc Thu lại.

“Sao vậy?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành: “Ngươi nhìn thấy gì?”

Diệp Thành không trả lời luôn mà từ từ quỳ xuống, đôi mắt hắn lại nheo hơn nữa, đồng lực của Tiên Luân Nhãn ngưng tụ lại như thể có thể giúp hắn nhìn thấu qua lớp mây và sương kia để thấy được cảnh tượng nơi sâu thẳm.

Tiếp đó, Diệp Thành lại nhìn thấy một đường viền mơ hồ.

“Rốt cục ngươi thấy gì?”, ở bên, Nam Minh Ngọc Thu lại một lần nữa lên tiếng hỏi, khuôn mặt mang theo hi vọng, chỉ mong có thể có được đáp án gì đó từ Diệp Thành.

“Là một…người”, Diệp Thành lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK