Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão chèo thuyền như được ân xá, trốn tận tới mũi thuyền để chèo.





Diệp Thành im lặng, suốt chặng đường đều ôm bức chân dung, hai mắt mơ hồ có lệ.





Có thể thấy tranh của Sở Huyên hay Sở Linh ở đây thực sự là điều rất bất ngờ, cũng khiến hắn vô cùng kích động, điều này chứng tỏ một trong số hai người quả thực đã chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, không biến mất trong luân hồi.





Nhanh hơn đi!





Nhìn một hồi, Diệp Thành không khỏi trầm giọng ra lệnh.





Nghe vậy, ông lão chèo thuyền không dám lên tiếng, dồn nén khí huyết ra sức chèo thuyền, chỉ muốn nhanh chóng đưa Diệp Thành ra khỏi tinh hải rồi đến vùng tinh không kia, ông ta không muốn nhìn thấy vị sát thần này nữa đâu.





Chiếc thuyền lao đi cực nhanh như tiên quang, tạo nên làn sóng không nhỏ phía sau khiến cho sinh linh trong tinh hải trở nên kích động, nhưng lại không dám tới gần Phi Thiên Thoa.





Vào ngày thứ ba, con thuyền tới được bờ tinh hải.





Diệp Thành cất bức tranh đi, cũng rất tự nhiên lấy luôn cả Phi Thiên Thoa, ông lão chèo thuyền nhìn mà đau đớn, nhưng vì thực lực của Diệp Thành nên không dám nói gì.





Dẫn đường!





Diệp Thành liếc nhìn ông ta, ánh mắt vô cùng sắc bén.





Ông lão chèo thuyền bất đắc dĩ bèn bay về một hướng, Diệp Thành theo sát phía sau, tốc độ của hai người cực nhanh.





Chín canh giờ sau, hai người mới lần lượt dừng lại ở một vùng tinh không, vùng tinh không này rất trống trải, không ít cát chảy, nhưng thiên thạch lại không có mấy chứ đừng nói đến có cổ tinh sinh linh.





Dẫn Diệp Thành đến nơi, ông lão chèo thuyền co giò bỏ chạy.





Diệp Thành thấy vậy thì lập tức vung tay, giây trước ông ta vừa chạy đi, giây sau đã bị đưa về.





“Ta đã đưa tới rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”, ông ta sợ hãi nhìn Diệp Thành.





“Ông có biết mấy người tham gia cướp bảo vật ba mươi năm trước không?”, Diệp Thành nhìn ông ta chăm chú.





“Ta có biết hai người, một người có đạo hiệu Hoá Thiên Lão Tổ, người còn lại là lão đạo Yên Xích Hà, ông ta là đáng ghét nhất, đuổi theo ta gắt gao nhất”, ông ta nói mà vẻ mặt còn thể hiện rõ sự căm hận.





“Hoá Thiên Lão Tổ, Yên Xích Hà, ông có biết lai lịch của họ không?”, Diệp Thành nhàn nhạt hỏi.





“Không biết”.





“Ông có thể đi rồi”.











Nghe vậy, ông lão lái thuyền không nhiều lời lập tức bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.





Diệp Thành không ngăn cản, cũng không gây khó dễ cho ông ta nữa.





Lần này đến tinh hải gặp ông ta cũng là nhân quả, vì có ông ta hắn mới được thấy bức tranh, nếu đã kết thành quả thì có lẽ cũng là quả lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK