Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhìn thấu quá nhiều thiên cơ chưa chắc đã là việc tốt”, Chu Dịch lắc đầu mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo sự áy náy: “Ta có phần hối hận về quyết định năm xưa khi đẩy ngươi vào con đường không có lối quay đầu”.





“Tiền bối đừng áy náy”, Diệp Thành mỉm cười, “người đã có thể tính toán ra Đại Sở có thể luân hồi thì đương nhiên cũng có thể tính ra được vãn bối cần chu thiên diễn hoá để tìm người chuyển kiếp, tiền bối chỉ để lại cho vãn bối tiên thuật tính toán, chỉ có một tia hi vọng nhưng vãn bối từ đầu tới cuối chưa bao giờ hối hận vì đã tu luyện chu thiên diễn hoá, vì nó quả thực đã giúp vãn bối tìm thấy quá nhiều anh hồn của Đại Sở”.





“Cho dù là vậy thì ta cũng không yên lòng”.





“Tiền bối nói quá rồi, việc này là quyền lựa chọn của vãn bối”.





“Chu thiên diễn hoá sẽ bắt đầu thôn tính tu vi của ngươi sau khi ngươi độ thiên nhân ngũ suy”, vì quá hối hận nên Chu Dịch bắt đầu giải thích cho Diệp Thành về truyền thừa cổ xưa: “Đó chính là sự khởi đầu của ngươi khi trở thành thiên sĩ vô tu, mỗi lần hút một phần tu vi của ngươi thì bí thuật của ngươi cũng sẽ tăng lên một phần, khi tu vi của ngươi tán tận thì bí thuật chu thiên diễn hoá cũng theo đó mà đạt tới đỉnh cao, một khi trở thành tu sĩ vô tu thì không thể nào bước đi trên con đường tu luyện được nữa, trừ phi ngươi luân hồi giống ta, nhưng đây không phải là Đại Sở, không thể nào luân hồi”.





“Vậy tuổi thọ của thiên sĩ vô tu thì sao? Có thể sống được bao lâu?”, Diệp Thành nhìn Chu Dịch với ánh mắt đầy hi vọng.





“Vậy thì phải xem ngươi nhìn thấu được bao nhiêu huyền cơ”, Chu Dịch chậm rãi nói, “từ giây phút ngươi trở thành tu sĩ vô tu thì mỗi một lần tính toán, tuổi thọ của ngươi sẽ giảm đi, đó chính là phản phệ khi nhìn thấu thiên cơ của thượng đế, cho nên một khi tu vi tiêu tán thì đừng dùng đến chu thiên diễn hoá nữa, cái gọi là thiên cơ chính là cấm kị”.





“Nói vậy thì khi còn sống vãn bối chưa chắc đã tìm thấy tất cả người chuyển kiếp của Đại Sở”, Diệp Thành cười đau khổ, “cái gọi là tuổi thọ sẽ là rãnh trời không thể vượt qua khi vãn bối đi tìm bọn họ”.











Lời này của Diệp Thành khiến rừng trúc trong sơn cốc trở nên yên tĩnh tột cùng.





Tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh có tuổi thọ nhiều nhất là ba nghìn năm, trừ đi hơn hai trăm năm hắn đã sống vẫn còn hơn hai nghìn bảy trăm năm, lại trừ thọ nguyên bị mất đi do sử dụng Thiên Chiếu thì hắn còn lại gần năm trăm năm tuổi thọ.





Vì vậy hắn cần phải đột phá tới Thánh Nhân trong vòng năm trăm năm, nếu không hắn sẽ chết vì hết thọ nguyên.


Nhưng một khi tiến cấp lên Thánh Nhân sẽ còn chuyện đáng sợ hơn chờ đón hắn, Chu Thiên Diễn Hoá sẽ ăn mòn tu vi của hắn, cảnh giới tu vi của hắn xuống dốc, tuổi thọ cũng sẽ giảm theo cho đến khi trở thành thiên sĩ vô tu, mà quá trình này cũng chỉ có mấy trăm năm ngắn ngủi.





Vì vậy bắt đầu tính từ thời điểm này cho đến khi hắn trở thành thiên sĩ vô tu, nhiều nhất vẫn còn gần sáu trăm năm.





Đối với người phàm, sáu trăm năm có lẽ là rất dài nhưng với tu sĩ lại chỉ như một cái búng tay, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, dù sáu trăm năm cũng khó mà đi hết được, đó cũng là lý do vì sao hắn nói đời này cũng chưa chắc sẽ tìm được hết tất cả người chuyển kiếp.





Thấy Diệp Thành im lặng, Chu Dịch ở đối diện không khỏi thở dài, trong lòng càng thêm áy náy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK