Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tĩnh!

Sau một giọng nói vang lên, tiếng bàn tán xôn xao ngưng bặt. Ngay sau đó, một lão già mặc y phục trắng xuất hiện trong không gian nhỏ bé giữa không trung.

Người này có khí tức mạnh mẽ, tu vi cảnh giới đã tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh, trông ông ta ôn hoà nhã nhặn, toàn thân không hề có chút sát khí, giống như một lão già hiền từ vậy.

Người này chính là chủ trì của đại hội đấu thạch lần này, người ở Đại Sở gọi ông ta là ông lão họ Dạ.

Ông lão họ Dạ chắp tay mỉm cười ôn hoà: “Chư vị đạo hữu nể mặt tới đây, nếu tiếp đãi có chỗ nào chưa được chu đáo, xin lượng thứ”.

“Những câu ngoài lề thì bỏ qua đi, mau bắt đầu đi”, ở hàng ghế trước, một giọng nói già nua vang lên, mặc dù lời nói rất thản nhiên nhưng khí tức mà người này che giấu lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Ông lão họ Dạ liếc nhìn người này rồi lại mỉm cười: “Vậy vẫn như những năm trước, vẫn là mười nghìn viên đá, trên mỗi viên đều có đánh số, chư vị đạo hữu sẽ có sáu canh giờ quan sát, sau sáu canh giờ, đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu, vẫn quy tắc cũ, người nào ra giá cao người đó thắng”.

Ông lão dứt lời liền phất vạt áo.

Lúc này, từng viên đá bay ra khỏi vạt áo ông ta, lơ lửng trong không trung, mỗi viên đá có kích thước to nhỏ khác nhau, có viên đá to bằng cả căn nhà, có viên chỉ bé bằng bàn tay, vả lại hình dạng dị thường, tròn méo không giống nhau, có viên còn phát ra ánh sáng lấp lánh, trông giống như những viên đá bình thường.

“Mau, mau nhìn đá”, mười nghìn viên đá vừa được lấy ra liền có người vội đứng dậy, khoảng cách giữa mỗi viên đá không quá rộng, không gian đủ để tu sĩ ở tứ phương quan sát.

“Mau lên”, ở vị trí ngồi, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo cũng vỗ mông đi tới, chỉ có Diệp Thành, sau khi bọn họ rời đi một lúc mới từ từ đứng dậy, hắn vừa đi được mấy bước thì Bích Du liền đứng dậy.

Diệp Thành sải hai, ba bước liền tới trước những viên đá kia, hắn quan sát một lượt, viên đá này cũng to bằng cả trượng, hình dáng không theo quy tắc nào cả, chốc chốc còn phát ra ánh sáng.

“Quả nhiên không thể nhìn thấu”, Diệp Thành dùng thiên nhãn thông quan sát và căn bản không thể nhìn thấu viên đá này vì trên viên đá có một luồng sức mạnh thần bí che đi tầm nhìn của thiên nhãn thông.

Diệp Thành bất lực đành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và lúc này hắn đã nhìn thấu viên đá kia, hắn có thể nhìn thấy rõ mồn một bên trong viên đá có một viên tinh thạch màu tím to bằng nắm tay trẻ nhỏ.

“Tử Nguyệt Linh Tinh”, Diệp Thành nhận ra tinh thạch màu tím đó, sau đó hắn thầm nhủ, khoé miệng nhếch lên cười: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mày quả nhiên bá đạo”.

“Mặc dù viên đá này trông không ra sao nhưng ta cho rằng bên trong có bảo bối”, gần như phía trước mỗi viên đá đều có ba tới năm người vây lại bàn tán.

“Ta thấy không giống lắm, nói không chừng các ngươi không có được gì đâu”.

“Tin ta đi, không sai đâu”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã lại lần nữa xuất hiện trước một viên đá rất to, thế nhưng hắn chỉ liếc nhìn viên đá một cái rồi rời đi.

Tiếp đó, Diệp Thành không ngừng luồn lách qua từng viên đá, trong mỗi viên đá dị thường, có tới trên sáu phần số đá ở đây đều có gì đó, hoặc là binh khí tàn lưu hoặc là linh tinh với đủ màu sắc khiến hắn trầm trồ.

Thế nhưng những viên đá bên trong có thêm thứ đồ gì khác thì con số khắc bên trên đều được hắn ghi nhớ lại, nếu như tới khi đấu giá mà giá rẻ thì hắn sẽ xem xét bỏ thêm ít tiền mua về.

Phía sau, Bích Du cũng nhìn từng viên đá nhưng vẫn giữ khoảng cách chừng bảy, tám dặm với Diệp Thành. Diệp Thành đi rồi lại dừng, cô cũng đi rồi dừng.

“Chuyện quái gì thế chứ?”, cảm nhận được Bích Du chốc chốc lại nhìn lén mình, Diệp Thành thầm lẩm bẩm, cô tới xem đá hay xem tôi, tôi đi đâu cứ đi theo đấy là sao.

Diệp Thành thầm nhủ, lúc này hắn đã dừng trước một viên đá. Viên đá này gồ ghề, to bằng vai rượu, còn chẳng phát ra chút ánh sáng nào và lơ lửng trong một góc mà người ta không chú ý đến.

“Đây là gì chứ?”, Diệp Thành dừng lại, mắt trái của hắn vẫn nhìn viên đá kia.

Mặc dù viên đá này trông chẳng ra sao nhưng bên trong lại có chứa đồ, còn đó là đồ gì thì Diệp Thành lại không nhìn ra được, có lẽ là một đoạn củi nhỏ, ừm, nói chính xác thì đó là đoạn gỗ điêu khắc không hoàn chỉnh vì nó không có đầu.

“Số tám trăm chín mươi”, Diệp Thành thầm ghi nhớ lại con số này, sau đó quay người rời đi.

Tiếp sau đó, Diệp Thành lại nhìn rất nhiều viên đá khác. Cả đoạn đường đi, hắn thầm nhủ, quan trọng là thứ đồ bên trong viên đá này hết sức kì dị, đến cả cái trống bỏi mà trẻ nhỏ hay chơi hay trâm ngọc của nữ nhân cũng có.

Có điều, có thể khẳng định một điều rằng những thứ đồ bên trong này không thiếu bảo bối, kể cả là Diệp Thành cũng nhìn tới mức hoa cả mắt.

“Một trăm nghìn ngọn núi rốt cục như thế nào”, Diệp Thành thầm nhủ có thời gian sẽ tới nơi hung danh đó xem xem.

Khi đang đi, hắn gặp hai người quen mặt, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác, cả hai người này đang nhìn một viên đá to chừng ba, bốn trượng, ánh mắt bất định, có lẽ vì quá chăm chú quan sát nên khi Diệp Thành tới bọn họ cũng không nhận ra.

Nghĩ có gì đó dị thường, Diệp Thành đưa mắt nhìn viên đá đó.

Viên đá đó sáng lấp lánh, bề mặt nhẵn nhụi không chút tì vết, bên trên còn có vân khí màu xanh hiển hiện cho người ta một cảm giác khác thường.

“Trông cũng không tồi”, Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn quan sát, mặc dù viên đá này trông có vẻ dị thường khi nhìn từ bên ngoài nhưng bên trong nó lại chẳng có gì cả.

“Thượng Quan, bên trong viên đá này nhất định có bảo bối, còn là bảo bối quý là đằng khác”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì Tư Đồ Tấn đã vuốt râu, lời nói có ý khẳng định chắc nịch: “Tin ta đi, không sai đâu”.

“Ta cũng nghĩ vậy”, Thượng Quan Bác cũng vuốt râu, nói.

“Vậy tí nữa ông có thể tranh nó với tôi”.

“Ông mơ đi, không tranh với ông cũng được, đưa cho tôi năm trăm linh thạch”.

“Ông ăn cướp đấy à?”

Cả hai người mỗi người một câu nói nhau qua lại tới mức mặt mày đỏ gay.

Diệp Thành nghe mà lắc đầu bất lực, hắn phất vạt áo, dùng bí pháp truyền giọng nói tới tai hai người: “Bên trong này không có bảo bối”.

Ồ!

Ấy!

Ngay sau đó, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn đang cau mày cãi lộn lập tức nhìn xung quanh, sau đó bọn họ dừng lại ở Diệp Thành.

“Sao người này trông quen thế nhỉ?”, cả hai người vuốt râu thầm nhủ.

Diệp Thành không vì ánh mắt khác thường của bọn họ mà quay đầu lại. Hắn tiếp tục di chuyển quan sát từng viên đá.

Ở phía cách đó không xa, Ngô Trường Thanh mặc áo bào đen cũng đang nhìn trái nhìn phải, chốc chốc lại dừng lại ở phía một viên đá nhìn đi nhìn lại rồi nhìn thấy viên đá mà Diệp Thành quan sát.

Cả hai người đứng song song nhau, Ngô Trường Thanh bị viên đá lấp lánh này thu hút và không nhân ra thân phận thật sự của người thanh niên tóc bạc đeo mặt nạ ngay cạnh mình.

“Dám tính kế với Hằng Nhạc Tông ta, Ngô Trường Thanh, nợ cũ nợ mới cùng tính cả đi, lần này ông đến đây rồi thì khỏi phải về”, mặc dù Diệp Thành vẫn đang nhìn viên đá kia nhưng trong lòng hắn đã liên tục gào thét, cơn phẫn nộ của hắn với Ngô Trường Thanh đã tới mức không thể kiểm soát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK