Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là sự nghiệp vĩ đại”.





“Đúng là rất vĩ đại”, Diệp Thành tặc lưỡi, phất tay lấy một viên thần châu ra, cho nó bay vào đầu mày của Đạo Chích: “Đây là Chí Dương thần châu, có thể xua đuổi tà vật cõi âm, tặng ngươi phòng thân”.





“Ta đã nói mà!”, Đạo Chích cười toe toét, dung hợp Chí Dương thần châu, cả người lập tức cảm thấy có tinh thần hơn hẳn, đến bước đi cũng tự tin hơn rất nhiều, khí tức Chí Dương toả ra luồng nhiệt ấm khắp người.





“Sau này đừng đụng đến đồ của âm phủ nữa, cũng bớt vào cổ mộ đi”, Diệp Thành đưa một túi đựng đồ cho Đạo Chích: “Ta không muốn phải mang thi thể ngươi về Đại Sở”.





“Đúng là Thánh chủ Thiên Đình có khác, ra tay thật hào phóng”, Đạo Chích mở túi đựng đồ ra cười hì hì: “Nhiều nguyên thạch thế này đủ cho tiểu gia đây chơi được rất lâu rồi, còn trộm mộ làm gì nữa”.





“Ta thích cái tính này của ngươi đấy”.





“Nói thật, ta vẫn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ta”, Đạo Chích cất túi đựng đồ đi, lại gãi đầu nhìn về phía sau: “Đã nói là giao dịch với âm phủ rồi, cũng đã đốt tiền giấy cho các ngươi rồi mà”.





“Con lừa kia to thật”, Diệp Thành làm như không nghe thấy câu lẩm bẩm của Đạo Chích, hắn nhìn về phía trước với ánh mắt sâu xa, lời nói cũng đầy ẩn ý.





Nghe vậy, Đạo Chích dời mắt, nhìn theo ánh mắt Diệp Thành về hướng tinh không phía trước.





Ở đó có một con lừa đang phách lối đi lại trên tinh không, cái đuôi ngúng nguẩy có nhịp, bộ lông mượt mà phát sáng, toàn thân được khí tức huyền diệu bao quanh, rất thần kỳ.





Đạo Chích xoa cằm, quan sát từ trên xuống dưới: “Ta chưa từng thấy con lừa nào phách lối như nó luôn”.





“Nó không đơn giản đâu”, Diệp Thành lãnh đạm nói: “Tu vi Chuẩn Thánh, trong cơ thể còn có huyết mạch bá đạo, có lẽ là máu kỳ lân, đến Thánh Nhân cũng chưa chắc hạ gục được nó”.





“Thời buổi này làm sao thế nhỉ, lừa cũng thành tinh nữa”, Đạo Chích không khỏi cười gằn.





“Nhìn cái gì, tránh ra”, khi hai người nói chuyện thì con lừa đó đã đi tới, mở miệng lại nói được tiếng người, bước đi mạnh mẽ, cái đầu ngẩng lên thật cao, điều nực cười không phải những điều này, mà là ánh mắt nó nhìn Diệp Thành và Đạo Chích, đôi mắt lừa chỉ nhìn nghiêng chứ không thèm nhìn thẳng vào họ.





“Con lừa này rất tự tin”, Diệp Thành sờ cằm, vẻ mặt đầy ẩn ý.





“Lão phu bấm đốt tay rồi, mang về hầm hẳn là mùi vị rất được”, Đạo Chích cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc.





“Đủ cho hai chúng ta ăn rất lâu đấy”.





“Không sao, ta ăn được nhiều”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK