Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta có thể cảm nhận được hắn vẫn còn sống”, Đại Sở Hoàng Yên lên tiếng: “Cấm địa của Đại Sở cũng không phải thập tử vô sinh”.





“Vậy chúng ta đi vào xem đi”, nói xong Long Đằng dẫn đầu đi vào.





Nhưng hắn ta còn chưa kịp bước vào đầm vô vọng đã bị một bàn tay to kéo lại, sau đó tiếng hừ lạnh vang lên: “Đi vào tự tìm chết à!”





Nghe vậy mọi người đều cau mày quay người lại, nhìn về phía sau.





Phía sau là một thanh niên dáng người mảnh khảnh chậm rãi đi tới, mái tóc đen của hắn ta như thác nước, ánh mắt như sao, thể phách có long khí bao quanh, khi đi còn có tiếng rồng gầm hùng dũng thấp thoáng.





Người này không phải Thái Hư Cổ Long thì là ai?





Phía Long Đằng lại cau mày, họ cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ Thái Hư Cổ Long, tuy khí thế không bằng Phụ hoàng của họ nhưng uy áp lại khiến tim họ run lên.





“Đây chính là đầm vô vọng?”, phía sau Thái Hư Cổ Long còn có rất nhiều người nữa, có Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Gia Cát Vũ, Hoàng Đạo Công, Hạo Thiên Huyền Chấn và Sở Linh…





“Diệp Thành”, những người khác vẫn chưa có động tĩnh gì, Sở Linh vừa hiện thân đã định lao ngay vào đầm vô vọng.





“Linh Nhi, trước khi đến chúng ta đã nói thế nào”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức ra tay, giam Sở Linh lại tại chỗ, ngay cả Hạo Thiên Huyền Chấn bên cạnh cũng bị ngăn lại bên ngoài đầm vô vọng.





“Ngọc bài linh hồn chưa bị vỡ tức là hắn vẫn còn sống”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn vào đầm vô vọng, trong đôi mắt rồng cũng có vẻ kiêng dè rất rõ.





“Chúng ta cũng không thể cứ ở đây chờ được chứ!”, Gia Cát Vũ nhìn đầm vô vọng rồi lại nhìn mọi người: “Hay là phái một phân thân vào đó xem sao?”





“Vô ích thôi”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Ta đã thử rồi, sẽ mất liên lạc với bản thể”.





“Mở Thiên Nhãn xem”, lão già Gia Cát Vũ mở con mắt thứ ba nơi đầu mày lên, ánh sáng huyền bí phát ra, nhìn chằm chằm đầm vô vọng.





Oa!





Ngay sau đó lão ta hét lên thảm thiết, đưa tay che Thiên Nhãn, loáng thoáng có thể nhìn thấy giữa các ngón tay còn có máu chảy ra.





“Cảm giác thế nào?”, Thái Hư Cổ Long vừa nhìn đầm vô vọng vừa như có như không hỏi một câu: “Ta đã nói rồi, đừng mở Thiên Nhãn bừa bãi, nhìn thứ không nên nhìn hậu quả rất nghiêm trọng”.





“Bà nội ngươi, ngươi nói lúc nào?”, lão già Gia Cát Vũ gào to chửi mới.





“Không phải vừa mới nói sao?”





“Ta…”











Đây là một toà cổ thành ở thế giới phàm trần, tên là Vọng cổ thành.





Vọng cổ thành về đêm vẫn sầm uất với những con phố ồn ào, những bóng người nhộn nhịp tấp nập, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cao tản ra ánh sáng ấm áp, những tiếng hò hét vang lên khắp nơi, đâu đâu cũng thấy những người biểu diễn múa thương và gậy.





Hết thảy đều đẹp đẽ, hết thảy đều an nhàn.





Nhưng vẻ đẹp đẽ và an nhàn này lại bị hàng loạt tiếng ồn phá vỡ.





“Phía trên ta có người!”





Giọng nói thô lỗ, hung hãn.





Chẳng mấy chốc, người trên đường đều bị thu hút ánh nhìn, thấy người đó tất cả đều rút lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK