Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu nữ kia bắt đầu biểu diễn luyện đan, Diệp Thành ngồi thẳng dậy quan sát.

Vù!

Phía này, cô gái đã đẩy chân hoả vào lư luyện đan, đầu tiên là làm nóng lư trong ba tới năm giây rồi mới cho các linh thảo vào bên trong, thủ pháp hết sức điêu luyện.

“Không hổ là đồ đệ của Đan Thần, quả nhiên không hề đơn giản”, Diệp Thành xuýt xoa.

“Ta tên Lạc Hi, còn ngươi?”, cô gái không hề cảm thấy áp lực khi luyện đan, vừa điều khiển ngọn lửa vừa nhìn Diệp Thành nói.

“Gọi ta Trần Dạ là được”.

“Trần Dạ, ừm, cái tên hay đấy”, Lạc Hi nói rồi lại cho thêm hai cây linh thảo vào trong lư: “Đúng rồi, ta còn không biết ngươi có thể luyện ra linh đan mấy vân nữa, có thể luyện được linh đan ba vân không?”

“Có thể”, Diệp Thành đáp lời.

“Cái gì gọi là có thể? Ngươi chưa từng luyện bao giờ sao?”

“Ta từng thấy người khác luyện rồi”, Diệp Thành ho hắng nói.

“Thật đáng tiếc”, Lạc Hi đáp lời: “Ngươi có chân hoả nhưng không có lão bối luyện đan sư dạy ngươi, quả là phí một nhân tài. Ngươi có muốn tham gia vào Đan Thành chúng ta không? Đan Thành có rất nhiều luyện đan sư nổi tiếng, nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thành một luyện đan sư giỏi”.

“Một kẻ quanh năm ở vùng núi hẻo lánh như ta mà Đan Thành cũng cần sao?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn Lạc Hi.

“Cần, đương nhiên cần rồi”, Lạc Hi tươi cười: “Đan Thành chưa bao giờ từ chối luyện đan sư có chân hoả, nơi này là thánh địa của luyện đan sư, có bao nhiêu người mơ ước muốn là người của Đan Thành ấy. Ngươi cứ suy nghĩ thêm xem”.

“Ta sẽ suy nghĩ”, Diệp Thành cười rồi chuyển chủ đề: “Cô nương nói cho ta biết quy định cụ thể của đại hội đấu đan diễn ra vào ngày mai đi”.

“Đây là lần đầu tiên ngươi tới đại hội đấu đan nên ta sẽ nói kĩ cho ngươi một chút, nếu không, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện”, Lạc Hi nói: “Đại hội đấu đan phân ra các vòng loại, vòng bán kết, vòng chung kết và vòng tổng kết, thế nhưng cho dù là giai đoạn thi đấu nào thì mỗi một người tham gia chỉ được dùng ba nguyên liệu luyện đan trong mỗi lần luyện đan, nếu như trong thời gian quy định không luyện ra được đan dược hoặc ba nguyên liệu luyện đan tiêu hao hết và không thể luyện ra được đan dược thì sẽ bị loại”.

“Thế à?”, Diệp Thành xoa cằm hỏi tiếp: “Vậy rốt cục luyện chế ra linh đan mấy vân mới được thông qua”.

“Ở vòng loại yêu cầu luyện chế linh đan một vân nhưng chỉ có một phần hai người được chọn vì trong vòng này không chỉ yêu cầu về thuật luyện đan mà còn yêu cầu đạt được thời gian giới hạn cho phép, một khi một phần hai số người tham gia ở vòng này luyện ra được linh đan một vân thì những người còn lại cho dù là ngươi có đang luyện đan thì cũng mất đi tư cách thông qua, vì vậy trong vòng này cần nhanh chóng luyện ra được linh đan một vân, nếu không thì khi số lượng đạt yêu cầu, ngươi cũng không còn có hội tham gia vòng tiếp theo nữa”.

“Ở trận bán kết yêu cầu luyện ra linh đan hai vân, quy định giống với vòng loại”.

“Vòng chung kết yêu cầu luyện ra linh đan ba vân, giống với vòng loại nhưng yêu cầu thông qua có phần khác biệt đó là trong vòng này, thời gian bị giới hạn nhưng lại không giới hạn số lượng người, có nghĩa là nếu trong thời gian quy định mà ngươi có thể luyện ra được linh đan ba vân thì ngươi được thông qua”.

“Vòng tổng kết yêu cầu luyện ra linh đan bốn vân, ở vòng này cũng giới hạn thời gian, nếu trong thời gian quy định mà không luyện ra được đan dược thì sẽ bị loại”.

“Vậy mỗi một vòng có phải luyện ra linh đan mà người ta yêu cầu không?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên rồi”, Lạc Hi vừa cho linh thảo vào trong lư vừa nói: “Vòng loại luyện linh đan một vân, vòng bán kết luyện linh đan hai vân, vòng chung kết luyện linh đan ba vân, ba vòng này đều yêu cầu bốc thăm quyết định ngươi phải luyện chế đan dược gì, nói ví dụ nếu ngươi bốc phải đan phương Hồi Huyền Đan thì linh đan mà ngươi cần luyện chính là Hồi Huyền Đan”.

“Vậy vòng tổng kết thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Vòng tổng kết thì khác rồi”, Lạc Hi đáp lời: “Vòng tổng kết đề mở hơn một chút. Đan Thành sẽ không cung cấp đan phương cho ngươi mà ngươi phải tự luyện chế ra một loại linh đan bốn vân tuỳ ý”.

“Không ngờ còn có cả môn này”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Ngươi cho rằng đại hội đấu đan là chơi sao?”

“Vậy những đan dược được luyện ra có phải nộp lên trên không?”

“Ngươi hỏi thừa à?”, Lạc Hi liếc Diệp Thành: “Đương nhiên phải nộp cho Đan Thành chúng ta rồi. Chúng ta cung cấp nguyên liệu cho các ngươi luyện đan, còn cho ngươi đan phương, đan dược luyện ra còn muốn lấy đi, ở đâu ra có chuyện dễ dàng thế được chứ?”

“Là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành tủm tỉm cười.

Tiếp sau đó, cả hai không ai nói gì, kể cả Lạc Hi rất thông thạo thuật luyện đan nhưng càng về sau cô lại càng thể hiện sự thận trọng hơn.

Diệp Thành đương nhiên cũng không nhàn rỗi, Tiên Luân Nhãn đã âm thầm mở từ lâu, mỗi một bước luyện đan của Lạc Hi đều được lạc ấn nằm trong Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại từ phức tạp thành đơn giản.

Vù!

Không biết từ bao giờ, Lạc Hi mới vỗ vào lư luyện đan sau đó nắm lấy viên đan dược bay ra khỏi lư trong lòng bàn tay và cho vào túi đựng đồ.

“Thật không hề đơn giản”, Diệp Thành lại một lần nữa xuýt xoa, nói rồi hắn đứng dậy toan bước ra ngoài.

“Ngươi đừng đi”, Lạc Hi tiến lên trước kéo Diệp Thành lại.

“Sao thế? Còn việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn Lạc Hi với vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi vẫn chưa tới đan phủ của chúng ta phải không? Hiếm khi mới tới Đan Thành một chuyến, sao có thể không tới Đan Phủ xem thế nào chứ?”, Lạc Hi cười khì.

“Đan Phủ không phải ai cũng có thể vào được mà?”, Diệp Thành ho hắng nói.

“Chẳng phải còn có ta sao?”, Lạc Hi cũng không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cô cứ thế kéo Diệp Thành đi tới cửa: “Đi theo ta là được, đó là nhà của chúng ta mà, không ai dám cản ta đâu”.

Diệp Thành bất lực đành đi theo Lạc Hi ra ngoài.

Khi đi qua khu vực đăng ký, Lạc Hi còn không quên chào lão già tóc xám kia: “Dạ lão, con hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé, con đi trước đây, hi hi hi”.

Nói rồi, Lạc Hi kéo Diệp Thành đi ra khỏi lầu các.

Phía sau là vẻ mặt khó hiểu của lão già với tên Dạ Lão: “Đó không phải là tên tiểu tử hôm nay tới đăng ký sao? Sao lại đi cùng nha đầu Lạc Hi nhỉ?”

Phía này, Lạc Hi đã kéo Diệp Thành đi vài vòng, lúc này mới tới trước một phủ đệ với đại khí dồi dào, đây chính là đan phủ.

“Vào trong đi”, khi Diệp Thành còn đang mải ngước nhìn bức hoành phi trên đan phủ của Đan Thành thì Lạc Hi đã kéo Diệp Thành vào trong.

Vào trong hắn mới nhận ra bên trong đan phủ là cả một thế giới rộng lớn, môi trường rất tốt, đình đài lầu các, giả sơn linh tuyền, những gì cần có đều có, trong đó cũng không thiếu sơn phong, và còn có thể trông thấy đàn hạc trắng bay lượn trên vân đoan.

Woa!

Diệp Thành không khỏi trầm trồ, đầu hắn quay đi quay lại như trống bỏi nhìn ngó xung quanh, đôi mắt hết đảo sang trái lại đảo sang phải sáng hẳn lên, nhìn bên này rồi nhìn bên kia và nuốt nước bọt liên tục.

Nếu trách thì chỉ trách đan phủ quá hào phóng, quanh phủ đệ trồng rất nhiều cây linh quả, đi đâu cũng nhìn thấy linh thảo mơn mởn, trông chẳng khác gì địa thế cửu phong thiên khiến chúng mang theo khí nguyên tinh tuý vô cùng.

“Lợi hại chứ?”, Lạc Hi cười khúc khích vỗ vai Diệp Thành.

“Thật lợi hại”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Này, chỉ được nhìn thôi đấy, không được trộm gì đâu, những linh thảo ở đây đều có cấm chế”.

“Ta hiểu”.

“Lạc Hi”, khi cả hai đang bước đi thì một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên, giọng nói vừa dứt, một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt hai người.

“Sư tỷ”, Lạc Hi nhảy nhót tới.

“Cô nương ấy là Huyền Nữ?”, đôi mắt Diệp Thành cũng liếc về bên kia, hắn nhìn sang phía nữ tử mặc y phục trắng đang từ từ đi lại, nghe cách xưng hô vừa rồi của Lạc Hi thì rất dễ đoán được ra đây chính là đồ nhi của Đan Thành: Huyền Nữ.

Nếu nói về Huyền Nữ thì đây là một nữ nhân hết sức xinh đẹp với dung nhan tuyệt sắc, bộ y phục không gió mà tung bay, mái tóc đen suôn mượt như dòng thác đổ, cơ thể cô được vân tiêu bao quanh, xung quanh vân khí bồng bềnh khiến cô trở nên thanh khiết như vị tiên nữ giáng trần vậy.

Điều đáng nói là đôi mắt của Huyền Nữ long lanh như nước hồ thu, tìm không ra chút gợn, chỉ có một phần còn thiếu sót đó chính là trong đôi mắt tuyệt đẹp lại chất chứa sự lạnh lùng khiến Huyền Nữ có phần xa cách.

“Linh hồn cấp Địa, quả nhiên không hề đơn giản”, Diệp Thành thầm cảm thấy bất ngờ.

“Sao muội lại ra ngoài? Nhiệm vụ mà sư phụ giao cho muội muội đã hoàn thành chưa?”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì Huyền Nữ đã nhìn sang Lạc Hi với vẻ không mấy dễ chịu.

“Đương nhiên hoàn thành rồi ạ”, Lạc Hi mỉm cười sau đó chỉ sang Diệp Thành: “Hắn chính là người tới xem muội biểu diễn luyện đan”.

Nghe vậy, Huyền Nữ mới nhìn sang Diệp Thành và biểu cảm khác Lạc Hi ở chỗ ánh mắt cô nhìn Diệp Thành có phần lạnh nhạt.

“Đi thôi, đi gặp sư phụ”, Huyền Nữ thu lại ánh mắt rồi quay người.

“Đi thôi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ”, so với Huyền Nữ thì Lạc Hi lại nhiệt tình hơn, cũng không hỏi xem Diệp Thành có đồng ý hay không, cứ thế kéo hắn đi khiến Huyền Nữ ở phía trước bất giác cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK