Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Thành”, dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ cầm tượng gỗ lên rồi đọc ra hai chữ này.

“Diệp Thành?”, mặc dù lời của ông lão họ Dạ rất nhỏ nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy, cái tên này nhanh chóng truyền khắp hội trường.

“Diệp Thành? Sao cái tên này nghe quen thế?”

“Nói nhảm, đương nhiên là quen rồi, trong cuộc thi tam tông ở phía Nam Đại Sở thời gian trước, người đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết chính là Diệp Thành đấy”.

“Ồ ồ, bảo sao quen thế! Nhưng hai chữ ‘Diệp Thành’ khắc trên tượng gỗ là có ý gì nhỉ?”

“Biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, có gì lạ đâu”.

“Trùng hợp vậy?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn lướt qua vân đài rồi đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.

“Đúng là rất trùng hợp”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng mắt hắn lại chăm chú nhìn vào tượng gỗ trong tay ông lão họ Dạ, không biết vì sao bức tượng đó lại mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó tả.

“Nào nào nào, để ta xem”, bên kia, Thượng Quan Bác đã đứng dậy, bước lên vân đài, cầm lấy bức tượng gỗ không có đầu từ tay ông lão họ Dạ.

“Đúng là có khắc hai chữ đó”, khi nhìn thấy hai chữ được khắc hơi mờ nhưng lại cực kỳ chói mắt phía dưới tượng gỗ, Thượng Quan Bác không khỏi buồn bã cất lời.

Haiz!

Sau khi thở dài, Thượng Quan Bác bước xuống, mặc dù chỉ nhìn hai chữ nhưng trong đầu ông đã phác hoạ hình dáng của Diệp Thành: “Cầm về tạm thời làm bài vị cho ngươi”.

Nhưng Thượng Quan Bác còn chưa trở lại chỗ ngồi, một giọng nữ êm dịu đã vang lên: “Tiền bối, có thể nhường tượng gỗ đó cho vãn bối không, ta đồng ý trả với giá gấp đôi”.

Ngay khi lời này vừa thốt ra, Diệp Thành ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn Bích Du bên cạnh: “Cô ta làm cái quái gì vậy?”

Không chỉ hắn mà ngay cả Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cùng toàn thể mọi người đang có mặt đều nhìn sang.

“Một bức tượng gỗ không có đầu mà trả giá gấp đôi?”

“Tám trăm nghìn linh thạch?”

“Cô nương này ăn no rửng mỡ hay là nhiều tiền quá nên tiêu bớt? Một bức tượng gỗ trở nên có giá trị như vậy từ bao giờ thế?”

“Tiền bối có thể nhường cho vãn bối không?”, trong những tiếng thảo luận, Bích Du đã đứng lên, chắp tay hành lễ với Thượng Quan Bác ở nơi xa.

Vẻ mặt Thượng Quan Bác cũng rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ông gặp chuyện mới lạ như này.

Nên bán không?

Thượng Quan Bác thầm tính trong lòng, giá gấp đôi là tám trăm nghìn, vậy là có thể kiếm được bốn trăm nghìn, ừm, cũng được!

Không biết khi Diệp Thành biết Thượng Quan Bác bán thẻ bài linh vị của mình đi có nhảy dựng lên tại chỗ không!

Dưới con mắt chú ý của bao người, Thượng Quan Bác hắng giọng, nhìn Bích Du phía đối diện rồi vuốt râu nói: “Nếu cô nương đã có thành ý như vậy thì ta sẽ để lại cho cô”.

Nói xong Thượng Quan Bác giơ tay lên, tung tượng gỗ qua.

“Cảm ơn tiền bối”, Bích Du cầm tượng gỗ trong tay, sau đó đưa một chiếc túi đựng đồ ra.

“Lần trao đổi này đáng giá lắm”, Thượng Quan Bác nhận lấy túi đựng đồ, kiểm tra sơ qua rồi vui vẻ nhét vào tay áo.

Khi trở lại chỗ ngồi của mình, Thượng Quan Bác còn đắc ý liếc nhìn Tư Đồ Tấn bên cạnh: “Haiz, đúng là phiền mà, lại kiếm được bốn trăm nghìn”.

Lại nhìn sang Tư Đồ Tấn lúc này đã tối sầm cả mặt.

“Cũng chẳng còn cách nào! Nhân cách của ta tốt thế đấy”, Thượng Quan Bác nhấp một ngụm rượu, dáng vẻ trông rất huyênh hoang.

Chỉ là không biết khi ông biết người mua tượng gỗ ấy chính là Bích Du thì sẽ thế nào.

Có lẽ vài ngày nữa lão già Gia Cát Vũ sẽ tìm ông ấy nói chuyện, nói ông mua với giá bốn trăm nghìn mà lại bán với giá tám trăm nghìn, ông có thấy xấu hổ không?

“Cứ… Cứ vậy bán rồi sao?”, mọi người đều ngạc nhiên há hốc miệng, vẫn chưa phản ứng kịp.

“Một bức tượng gỗ không có đầu bán với giá tám trăm nghìn?”

“Cô nương à, chúng tôi vẫn còn một cái sọt gỗ này, cô có mua không?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nghiêng đầu nhìn Bích Du bên trái Diệp Thành.

Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành lập tức đưa tay đỡ trán, vẻ mặt ông đây không quen hai người.

Lại nhìn sang Bích Du, cô dứt khoát mặc kệ hai tên này.

Cô lẳng lặng cầm tượng gỗ trong tay, ngẩn ngơ nhìn nó, nhất là khi nhìn đến hai chữ nhỏ bé hơi mờ phía dưới, cô bất giác nở nụ cười ngốc nghếch, cười một lúc đôi mắt cô bắt đầu nhoà đi.

“Không phải cô gái này gặp chuyện gì khiến mình kinh hãi chứ?”, mặc dù không nhìn Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, hắn không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

“Ngươi ngồi ngay bên cạnh cô bé, tại sao lại khiến cô bé đau buồn như thế?”, đột nhiên một giọng nói từ hư ảo truyền âm vào đầu Diệp Thành.

Diệp Thành sững người: “Chuyện… Chuyện này liên quan gì đến ta?”

“Ngươi dám phụ con bé thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn”, khi Diệp Thành đang ngây người thì giọng nói ấy lại vang lên trong đầu.

Lời này vừa dứt, Diệp Thành giật bắn mình, vẻ mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.

Trời đất chứng giám, lão tử với cô ấy không có quan hệ gì cả!

Rõ ràng Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân bên cạnh cũng nhận thấy sự bất thường của Diệp Thành, họ đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Còn Diệp Thành thì đang đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi.

Chính vì vậy mà hắn chợt run lên, người có thể khiến hắn nghe được nguồn phát ra âm thanh mới khiến hắn bất an nhất, nếu làm không vừa ý người đó, đi ngủ sẽ bị người đó bóp chết.

“Tảng đá thứ một trăm chín mốt, giá khởi điểm là một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, sau một khúc nhạc đệm, giọng ông lão họ Dạ lại vang lên, tảng đá tiếp theo cũng được ông ta đặt lên vân đài.

“Ta trả hai trăm nghìn”.

“Ba trăm nghìn”.

“Năm trăm nghìn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK