Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1049: Xây tường thành

Cái gì? Xây tường thành?

Trời vừa hừng sáng, Bắc Sở đã nổ tung, ai cũng thảng thốt nhìn về phía Nam: “Tường thành hơn ba triệu dặm, người phương Nam điên rồi à?”

“Theo ta thấy, bọn họ không phải bị điên, mà là ăn no rửng mỡ”.

“Vương, chuyện này…”, trong đại điện Ma Vực tĩnh lặng, một ma tướng nhìn Ma Vương, muốn nói lại thôi.

“Diệp Thành, ngươi rất có khí phách đấy”, Quỳ Vũ Cương hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

“Công chúa, lần này Diệp Thành gây ra động tĩnh hơi lớn!”, trong Hoàng điện của Hoàng tộc Đại Sở, Thái Ất Chân Nhân chắp tay, thở dài: “Tường thành hơn ba triệu dặm mà hắn cũng dám làm”.

“Hắn rất thông minh”, Đại Sở Hoàng Yên khẽ nói.

“Thông minh?”, Thái Ất Chân Nhân sửng sốt.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, giọng Đại Sở Hoàng Yên rất nhẹ nhàng: “Hắn có thể thống nhất Nam Sở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dùng tám chữ này để miêu tả là thích hợp nhất. Hắn biết cách tận dụng ưu thế và làm thế nào để ngăn những thế lực khác lợi dụng ưu thế này. Tường thành không chỉ là một bức tường, mà là một tấm lá chắn che chở Nam Sở, tiến có thể công, lui có thể thủ. Sự can đảm, trí óc và tầm nhìn của hắn đã vượt qua Phụ Hoàng trước khi lên ngôi Hoàng đế”.

Sôi động, cả Bắc Sở đều sôi động hẳn lên.

Không chỉ hậu duệ của hoàng đế mà ngay cả tám vị vua đều bị thu hút sự chú ý, bọn họ đều là những người đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, đều nhìn thấy rõ ý đồ của Diệp Thành, bọn họ là những người nhìn đời bằng nửa con mắt nhưng cũng cảm nhận được uy hiếp đáng sợ đến từ bức tường thành này.

“Liên thủ tứ phương, đưa binh về phía Nam, không được để Thiên Đình xây được tường thành”, trong đại điện của Thị Huyết Điện, một giọng nói uy nghiêm phảng phất vang vọng khắp điện.

“Lão tổ, một bức tường thành thôi mà, có phải người quá…”

“Ngươi thì biết cái gì!”, điện chủ của Thị Huyết Điện còn chưa nói xong đã bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang: “Một khi xây xong tường thành thì không ai có thể làm gì được Nam Sở, trước khi thế lực của Thiên Đình ổn định, giết chúng cho ta”.

“Đã hiểu”.

“Cây lớn đón gió!”, trong thành cổ rộng lớn, Diệp Thành ngồi yên lặng uống rượu trong tửu lâu, nghe các tu sĩ thảo luận, hắn không ngừng nhíu mày, bởi vì hành động của Thiên Đình đã gây ra động tĩnh quá lớn.

“Thánh chủ”, ngay sau đó một ông lão mặc đồ trắng bước vào, cung kính hành lễ.

“Ngồi xuống nói đi”, Diệp Thành nhẹ giọng bảo.

“Đúng như Thánh chủ dự đoán”, ông lão vừa ngồi xuống vừa nói: “Nội gián của Nhân Hoàng gài ở Thị Huyết Điện vừa gửi tin tình báo tới, nói rằng bọn chúng đang bí mật liên thủ với tứ phương, hơn nữa mạng lưới tình báo từ các nơi cũng gửi những tin tức đáng tin cậy tới, các thế lực lớn đang bí mật điều động quân đội tu sĩ”.

“Đều nằm trong dự đoán của ta”.

“Hơn tám phần quân lực đại quân Thiên Đình của ta đều đang tập trung vào việc xây tường thành. Nếu chúng tấn công lúc này, chúng ta sẽ rất khó đối phó!”, ông lão áo trắng tỏ vẻ rất lo lắng: “Còn cả tám vị vua nữa, nếu bọn họ liên thủ vào lúc này, Nam Sở chắc chắn sẽ có đại hoạ kinh thiên động địa”.

“Tám vị vương có con cháu của Hoàng đế khống chế, tạm thời không dám hành động lỗ mãng”, Diệp Thành ung dung nói: “Điều khó khăn là Thị Huyết Điện và các thế lực Bắc Sở, nếu chiến đấu thì với thực lực của Thiên Đình hiện nay đương nhiên không sợ, điều ta sợ là chúng không chiến”.

“Thuộc hạ không hiểu”, ông lão áo trắng nghi ngờ nhìn Diệp Thành.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu đại quân Thiên Đình vừa hao tâm tổn sức xây tường thành vừa phải phân tâm chống lại đại quân Bắc Sở đột kích, nhất định đánh lâu sẽ thiệt, tường thành Nam Sở tám trăm năm cũng chẳng xây nổi”.

“Chắc là không đâu!”, ông lão áo trắng sờ cằm: “Thị Huyết Điện làm vậy chỉ để gây rắc rối cho chúng ta thôi”.

“Khả năng này không phải không có, mà là kết quả tất yếu”, Diệp Thành nhẹ giọng nói: “Đấu không lại Thiên Đình chắc chắn chúng sẽ lui về chuẩn bị bước tiếp theo, mục tiêu của chúng rất rõ ràng, đó là kìm hãm Thiên Đình quật khởi, mà cách làm trực tiếp nhất chính là ngăn chúng ta xây tường thành, bọn chúng biết rõ một khi xây xong tường thành thì không ai có thể làm gì được Thiên Đình của Nam Sở”.

“Thánh chủ, thứ cho lão hủ nói thẳng”, ông lão hít sâu một hơi: “Có bọn chúng ở đây, tường thành của Nam Sở cũng không xây được! Tuy Thiên Đình mạnh nhưng cũng không ngăn được bọn chúng gây rắc rối như thế này!”

“Tường thành Nam Sở bắt buộc phải xây”, giọng điệu Diệp Thành rất kiên quyết: “Bọn chúng tính toán trăm phương ngàn kế như vậy đủ để chứng minh tầm quan trọng của tường thành Nam Sở”.

“Nhưng…”

“Chúng ta cần nắm quyền chủ động trong chuyện này”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời ông lão.

“Phải làm thế nào ạ? Xin Thánh chủ ra lệnh”.
Chương 1050: Quyền chủ động

“Thiên Đình của ta cũng không phải không có thế lực ở Bắc Sở”, Diệp Thành cân nhắc: “Trụ sở của Viêm Hoàng vẫn ở Bắc Sở, cộng với Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia, Hoàng Phủ thế gia, Mộ Vân thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long vẫn chưa hoàn toàn chuyển đến Nam Sở, những thế lực này đủ dấy lên sóng to gió lớn ở Bắc Sở”.

“Ý Thánh chủ là… gây chuyện ở Bắc Sở?”, ông lão áo trắng ngập ngừng hỏi lại Diệp Thành.

“Khiến các thế lực Bắc Sở không có thời gian rảnh để lo chuyện khác, chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động”.

“Hay, hay lắm!”, ông lão cười vui vẻ: “Ai mà ngờ được khi chúng ta dốc toàn lực xây tường thành vẫn chia quân chủ động tấn công, như vậy sẽ tranh thủ được rất nhiều thời gian cho Thiên Đình”.

“Làm đi! Tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành khẽ phất tay.

“Tuân lệnh”, ông lão không chậm trễ, lập tức đứng lên, chỉ là còn chưa cất bước đã bị Diệp Thành gọi lại.

“Thánh chủ còn việc gì sao?”, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Thành.

“Có tin gì của sư phụ ta không?”, Diệp Thành nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt kiên định mang theo chút hy vọng.

“Không có”, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi ông ta đi, Diệp Thành vẫn yên lặng ngồi ở nơi đó, không nói một lời, giống như bức tượng đá.

Hắn là Thánh chủ của Thiên Đình, thống soái của ba quân, người có quyền lực lớn nhất Đại Sở bây giờ nhưng vẫn phải bất lực, tuy hắn đã thống nhất Nam Sở, tuỳ lúc này hắn ở Bắc Sở nhưng lại không thể buông bỏ mọi thứ để đi tìm người mình yêu.

“Ôi ôi! Xin chào khách quý, cửa tiệm nhỏ của ta chợt rực rỡ hẳn lên!”, tửu lâu vốn đang đầy tiếng bàn luận bỗng trở nên náo nhiệt, tất cả đều vì sự xuất hiện của một người.

Nhìn qua thì thấy đó là một ông già mặc áo huyết bào, khí tức huyết sát tản ra quanh thân, người gầy trơ xương, đôi mắt đáng sợ như rắn rết.

Người này nếu để ý kỹ hơn thì không phải là Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?

Khi xưa, Diệp Thành rời khỏi Hạo Thiên thế gia, trên đường đến Thương Lang Cổ Thành xảy ra mâu thuẫn với đồ nhi Viên Hạo mới thu nhận của ông ta, vì thế mới có chuyện Diệp Thành náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên sau này, thiên kiếp có một không hai phá được thế thua, đến giờ vẫn được mọi người truyền tai nhau.

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Diệp Thành vẫn lẳng lặng uống rượu, nhưng khoé miệng lại xuất hiện một tia giễu cợt.

“Thượng Nhân, mời đi bên này”, đám tu sĩ ở bên kia đã đứng dậy, cúi đầu khom lưng nịnh hót, bầu không khí nóng rực.

“Ừm!”, Thương Minh Thượng Nhân cao ngạo, xa cách, bày ra thái độ tiền bối hơn người, hơn nữa bản thân ông ta cũng cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người khác kính nể.

“Thượng Nhân, nghe nói quý điện đã tập hợp thế lực từ mọi hướng, chuẩn bị tấn công Thiên Đình của phía Nam ạ?”, nhóm tu sĩ vây quanh Thương Minh Thượng Nhân vừa rót rượu vừa tâng bốc.

“Đúng là có chuyện này”, Thương Minh Thượng Nhân vẫn mang vẻ mặt uy nghiêm, người không biết còn tưởng ông ta thật sự là cao nhân ẩn sĩ.

“Ta đã nói rồi mà! Nên xử lý đám người phía Nam từ sớm mới phải, còn đặt tên là Thiên Đình nữa! Sao không lên trời luôn đi!”

“Đại quân Thị Huyết Điện còn chẳng thèm coi trọng chúng”.

“Để chúc mừng quý điện mở cờ là chiến thắng, chúng ta… hơ?”, người nọ còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng ập đến, cả tửu lâu đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thấy vậy, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ không có ngoại lệ, cuối cùng dừng trên người Diệp Thành đang mặc áo choàng đen.

Lần này, ngay cả Thương Minh Thượng Nhân luôn ung dung bình tĩnh cũng tái mặt, sát khí đáng sợ ấy khiến ông ta run lên, tuy ông ta ngồi đó nhưng cơ thể lại như rơi vào vực sâu lạnh lẽo.

Rầm!

Khi mọi người đều đang hoảng sợ, tửu lâu bỗng rung chuyển dữ dội.

Rầm! Rầm! Rầm!

Sau đó tửu lâu liên tục rung lên, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ mới phát hiện đó là tiếng bước chân đi lại.

“Thương Minh, chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành từ tốn bước tới nhìn Thương Minh, theo bước chân hắn di chuyển, áo choàng đen cũng chầm chậm rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật của Diệp Thành và thân hình oai phong của Thánh chủ Thiên Đình.

“Hắn… Hắn là…”, nhìn thấy mặt Diệp Thành, mắt mọi người đều trố lên.
Chương 1051: Tuyên bố

Diệp Thành ở Bắc Sở?

Sắc mặt mọi người tái mét, thoáng chốc không còn một giọt máu.

Sao họ có thể ngờ rằng Thánh chủ của Thiên Đình lại một mình đến nơi nguy hiểm như Bắc Sở, mà dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được hắn sẽ xuất hiện trong tửu lâu này.

Nhất thời có người không nhịn được run lên, tuy không biết Diệp Thành đến lúc nào nhưng bọn họ biết Diệp Thành đã nghe thấy hết những lời bọn họ nói lúc trước, không thiếu một chữ.

Vậy mới nói cơm có thể ăn bừa, nói không được nói bừa, nói ra lời không nên nói sẽ phải trả giá bằng máu.

“Diệp Thành, lá gan của ngươi lớn lắm”, trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Thương Minh vô cùng sợ hãi chợt đứng lên, cũng chính vì sự sợ hãi trong lòng nên ông ta mới phải hét lên để che giấu.

Ông ta sợ, thật sự rất sợ, áp lực Diệp Thành mang lại cho ông ta lớn như núi. Thánh chủ của Thiên Đình, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, dù thân phận hay tu vi đều có thể nghiền nát ông ta.

“Có vẻ ông không hoan nghênh ta cho lắm”, Diệp Thành tiếp tục bước đi, nụ cười nhẹ vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt, nụ cười đó trong mắt Thương Minh như tử thần đang vẫy gọi.

“Một năm trước để ngươi chạy trốn, hôm nay ngươi không cần phải đi nữa”, không biết là do không tự lượng sức hay vì sợ hãi tột độ mà Thương Minh lại giơ kiếm xông tới.

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, ai cho ông tự tin đó?”, Diệp Thành cười khẩy, giơ tay nắm lấy sát kiếm của Thương Minh, dù ông ta có làm thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong tửu lâu đều sợ hãi không dám phát ra tiếng động, Thương Minh đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, thế mà một đòn đỉnh phong lại bị đánh bại nhanh chóng như vậy, sức mạnh của Diệp Thành vượt ngoài dự đoán của họ.

Đi chết đi!

Thương Minh rống lên rồi vung một chưởng tới.

Diệp Thành nở nụ cười đùa bỡn, đối mặt với một đòn đỉnh phong của Thương Minh, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.

Bùm!

Ngay sau đó, tửu lâu sụp đổ, Thương Minh toàn thân đẫm máu bay ngược ra ngoài, con phố vốn đang ồn ào bỗng càng trở nên náo nhiệt hơn vì chuyện này.

“Đó… Đó chẳng phải Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?”, có người nhận ra Thương Minh lập tức sững sờ.

“Trên địa bàn của Thị Huyết Điện mà lại có người dám ra tay với ông ta?”

“Ai mà ghê gớm vậy?”, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng, họ nhìn thấy Diệp Thành đang chậm rãi bước ra.

Chết tiệt!

Khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, tiếng chửi thề đồng loạt bật thốt ra từ miệng mọi người, dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất bất ngờ.

“Ta không nhìn nhầm chứ?”, sau một hai giây, có người vô thức day đầu mày.

“Ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là Thánh chủ của Thiên Đình”.

“Lão tổ cứu ta với”, trong tiếng nghị luận, Thương Minh trong đống đổ nát lảo đảo bay lên trời, thiêu đốt thọ nguyên, điên cuồng bay về một hướng.

Lại nhìn Diệp Thành, hắn không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Thương Minh, chỉ đánh ra vài đạo thần quang tượng trưng chứ không có ý định giết ông ta.

Cảnh tượng này khiến những người bên dưới đều choáng váng.

Thánh chủ Thiên Đình, ngươi đang định làm gì? Lá gan lớn thật đấy! Đây là Bắc Sở chứ không phải Nam Sở của các ngươi.

Nhưng bọn họ làm sao hiểu được ý của Diệp Thành.

Muốn giết Thương Minh thì một nhát kiếm là đủ, sở dĩ hắn thong thả đuổi theo chứ không hành hạ Thương Minh là để tuyên bố cho Bắc Sở: Ta, Diệp Thành, Thánh chủ của Thiên Đình đã tới.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đất trời trở nên hỗn loạn.

Phía trước, Thương Minh chạy trốn nhưng những ngọn núi lớn phía sau lại liên tục lần lượt sụp đổ.

Ở phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm nhuốm máu, bước đi nhẹ như gió giống như đang tản bộ, nhưng mỗi lần ra tay đều phát ra động tĩnh rất lớn.

Phía sau nữa là các tu sĩ trong thành cổ, từng đoàn từng đoàn đông như thuỷ triều, nhưng bọn họ không dám tới quá gần mà chỉ nhìn từ xa, sợ Diệp Thành sẽ phát điên quay lại đánh mình.

Cái gì? Diệp Thành đến Bắc Sở rồi?

Cái gì? Diệp Thành đang đuổi giết Thương Minh?

Động tĩnh Diệp Thành gây ra thực sự quá lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tin tức này như mọc cánh, truyền khắp Bắc Sở.

Khốn kiếp!

Trong đại điện của Thị Huyết Điện vọng ra tiếng gầm thét dữ tợn: “Diệp Thành, hôm nay ngươi đã tới thì không cần phải đi nữa”.

Chẳng mấy chốc, tiếng gầm rú rung chuyển bầu trời, cao thủ của Thị Huyết Điện bay tới từ tứ phía, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, giống như một đội quân tu sĩ vậy.

Thế trận này khiến người dân Bắc Sở đều kinh hãi.

Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý.

Diệp Thành là ai? Là sát thần, là con gián đánh thế nào cũng không chết, khi xưa lúc hắn còn chưa trưởng thành đã dấy lên làn sóng lớn ở Bắc Sở, chứ đừng nói bây giờ hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, người như vậy, muốn giết được hắn phải điều động cả đội quân tu sĩ.
Chương 1052: Tranh thủ thời gian cho Nam Sở

Bùm! Đùng! Đoàng!

Khi mọi người đang quan sát, đất trời vẫn không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm.

Trên hư không, Diệp Thành vẫn cầm sát kiếm ung dung như đi tản bộ, không nhanh không chậm.

Lại nhìn đến Thương Minh, ông ta vẫn đang loạng choạng bỏ chạy.

Diệp Thành chỉ đuổi theo chứ không giết khiến ông ta sợ phát điên, hành hạ từng chút từng chút như vậy khiến tinh thần ông ta có chút suy sụp.

Đã từng có khoảnh khắc ông ta suýt dừng lại, mong Diệp Thành cho mình được chết một cách nhanh chóng, cảm giác bị dày vò liên tục trước khi chết như này khiến ông ta còn khó chịu hơn phải chết.

Bùm!

Khi ông ta đang tuyệt vọng thì hư không trước mặt nổ tung, đoàn người lao đến như sóng thuỷ triều, cao thủ của Thị Huyết Điện đã đến.

Lão tổ, cứu ta!

Thương Minh rống lên một cách điên cuồng, như thể đã nhìn thấy hy vọng sống.

Nhưng ông ta vừa bước một bước, cây thương đen như mực đã bắn tới từ phía sau.

Phụt!

Máu bắn tung tóe, cây thương đen lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Thương Minh, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà lại bị ghim chết trên hư thiên, đến lúc chết trong mắt vẫn mang theo nỗi sợ hãi.

Diệp Thành, ngươi thật đáng chết!

Thấy Diệp Thành giết Thương Minh ngay trước mặt đại quân của mình, cao thủ Thị Huyết Điện đùng đùng tức giận.

“Vậy ngươi cũng phải giết được ta đã!”, Diệp Thành chế nhạo, đột nhiên xoay người chạy ngược lại, vì bốn phương tám hướng đều có cao thủ của Thị Huyết Điện bao vây, mà chỉ có đội quân phía sau không đông lắm, hắn cần tìm được đường trước khi bị bao vây.

Giết cho ta!

Tiếng gầm giận dữ của cao thủ Thị Huyết Điện rung chuyển bầu trời, đại quân đông nghịt từ bốn phía nhanh chóng lao về hướng chính giữa.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Giọng Diệp Thành như sấm rền vang, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, kim quang trên người bắn ra rực rỡ chói mắt, mang theo khí thế nuốt chửng núi sông.

Phụt!

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành vung đao quét sạch một vùng, hắn thật sự giống như chiến thần, dưới cảnh giới Chuẩn Thiên không ai có thể đỡ được một chiêu của hắn.

Đây là một cảnh tượng rất đáng sợ, đại quân Thị Huyết Điện như đại dương đen, Diệp Thành cô đơn lẻ bóng nhưng kim quang chói lọi phát ra từ người hắn lại rất chói mắt.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của khán giả từ mọi hướng đều đập thình thịch.

Đó là đội hình thế nào? Là đội quân tu sĩ đó, thế nhưng lại bị một người đánh gục toàn bộ.

Cùng lúc đó, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông của Nam Sở lại cực kỳ ngột ngạt, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.

“Thông tin tình báo đã xác nhận Thị Huyết Điện đang liên thủ với thế lực từ các hướng, chuẩn bị Nam tiến tấn công Thiên Đình”, cuối cùng, sự im lặng trong điện bị một câu nhẹ nhàng của Hồng Trần Tuyết phá vỡ.

“Bọn chúng biết chọn lúc lắm!”, Chung Quy hừ lạnh.

“Có bọn chúng gây rối, chúng ta sẽ chẳng bao giờ xây được tường thành Nam Sở”, Thiên Tông Lão Tổ hít một hơi thật sâu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đánh úp mới là điều đau đầu nhất”.

“Báo!”, khi mọi người đang bàn luận thì có người chạy vào đại điện, quỳ một chân trên đất.

“Nói”.

“Thánh chủ truyền tin bảo chúng ta cứ yên tâm xây tường thành, chuyện ở Bắc Sở cứ giao cho người”.

“Vớ vẩn”, Chung Giang trầm giọng quát: “Bắc Sở là nơi như nào? Là một vùng đất hung ác tàn bạo”.

“Lập tức truyền tin cho Thánh chủ không được để lộ thân phận, chuyện ở Nam Sở, chúng ta…”

“Báo!”, Hồng Trần Tuyết còn chưa nói xong đã bị tiếng hét từ bên ngoài đại điện cắt ngang: “Vừa có tin truyền đến báo rằng Thánh chủ đang truy sát Thương Minh của Thị Huyết Điện, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, cao thủ của Thị Huyết Điện đã xuất quân”.

“Hắn chủ động tiết lộ thân phận của mình sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm người đó.

“Tình… Tình báo nói như vậy đó ạ”.

Một câu nói khiến cả đại điện đều im lặng.

Lại là tên thanh niên đó, lại là thống soái tam quân của họ, hắn lại dấn thân vào nguy hiểm, dùng bản thân mình thu hút các thế lực của Bắc Sở… tranh thủ thời gian cho Nam Sở.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ động cơ thực sự của Diệp Thành khi đến Bắc Sở, hắn thật sự đi tìm Sở Huyên sao? Hay là hắn đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra biến cố này nên mới một mình tới Bắc Sở lo liệu?
Chương 1053: Làm loạn Bắc Sở

Rầm! Bịch! Rầm!

Giữa đất trời, ngoài tiếng gằn giọng giết chóc ra thì còn lại toàn là tiếng động ầm vang thế này.

Đưa mắt nhìn, biển người đen kịt lần lượt nhấn chìm Diệp Thành.

Thế nhưng Diệp Thành lại như vì sao sáng không bao giờ rơi rụng, hắn liên tiếp gây nên sóng to gió lớn trong biển người, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vô song, ra tay với những đòn bá đạo mà dứt khoát, những nơi hắn đi qua để lại toàn máu là máu khiến cho đại quân của Thị Huyết Điện bị hắn đánh cho tan đàn xẻ nghé.

“Đúng là một viên hổ tướng”, những tu sĩ từ tứ phương chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này thì đều tặc lưỡi.

“Mới trong vòng một năm mà đã tiến cấp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu như vậy thì lấy ai ở Đại Sở có thể đàn áp hắn?”

“Thánh Chủ Thiên Đình, bá đạo vô song, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt trông thấy rồi”, rất nhiều tu sĩ lão bối kinh ngạc, nếu lấy thành tựu khi bọn họ còn trẻ để so với Diệp Thành thì rõ ràng là như trò đùa.

“Xông ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán, có người kinh ngạc lên tiếng.

Nghe vậy, những người quan sát từ tám phương lần lượt đổ dồn ánh mắt qua nhìn.

Đại quân của Thị Huyết Điện mặc dù rất hung bạo nhưng cuối cùng lại để Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây.

Nhìn từ xa, Diệp Thành toàn thâm đẫm máu nhưng cũng không thể che lấp đi thần mang màu vàng kim trên cơ thể hắn, kim mang và máu tươi cùng dung hoà, ma sát và phật quang đan xen khiến hình thái của hắn càng thêm kì dị.

Đuổi theo cho ta!

Thấy Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây, một lão tổ của Thị Huyết Điện lập tức gằn giọng, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy mà không ngăn nổi một tên, đây rõ ràng là cái bạt đau đớn cho Thị Huyết Điện.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Ngay sau đó, hư không lại như có tiếng sầm rền vang lên liên tiếp, đại quân của Thị Huyết Điện từ tứ phương tám hướng hợp lại với nhau, cảnh tượng đen kịt che lấp cả vầng mặt trời, bóng người như lũ cuốn cứ thế trấn áp thiên địa đuổi theo Diệp Thành.

Phía trước, Diệp Thành giống như đạo kinh mang liếc nhìn về phía sau, hắn bất giác bật cười lạnh lùng.

Luận về bản lĩnh chạy trốn thì hắn tự nhận không thua kém bất kì ai, có hai chiêu bài tủ đó thì đến cả Cửu Hoàng cũng chưa chắc đuổi kịp, đây cũng chính là lý do để hắn dám công khai thân phận.

Ngày hôm nay được định sẵn là một ngày không yên bình.

Từ khi Diệp Thành bị truy sát, sau mười mấy canh giờ, cả Bắc Sở sục sôi, liên tục truyền tin nhau.

Đại quân của Thị Huyết Điện đuổi theo Diệp Thành hơn tám mươi nghìn dặm nhưng lại để hắn chạy thoát.

Đột nhiên, cả Bắc Sở như bùng nổ, có quá nhiều người trầm trồ, quá nhiều người kinh ngạc.

Trong trận chiến này, Diệp Thành đã tạo nên uy danh của Thánh Chủ Thiên Đình, uy danh này quá vang dội khiến người ta phải kính nể.

Đại chiến mất một ngày khiến hắn mỏi mệt, thế nhưng chiến tích của hắn vẫn rất huy hoàng, chí ít thì vì trận chiến này mà kế hoạch của liên quân các thế lực ở Đại Sở đã bị phá bỏ.

Roẹt!

Rất nhanh sau đó, sau tiếng gió rít lên, một bóng hình hiện ra, nếu nhìn kĩ thì chính là lão già mặc y phục rất bình thường với mái tóc bạc.

“Thánh Chủ, hôm nay người đánh được lắm”, lão già mặc y phục giản dị nhìn có vẻ hưng phấn, mặc dù ông ta lớn tuổi hơn Diệp Thành nhưng lại không thể điềm tĩnh bằng Diệp Thành, đây chính là sự khác biệt giữa một vị thống soái và thuộc hạ.

“Đã thông báo đến tất cả các thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở chưa?”, Diệp Thành vừa cởi bộ y phục nhuốm máu vừa lên tiếng hỏi.

“Đã phân bổ tới phạm vi quanh các phân điện của Thị Huyết Điện rồi”, lão già mặc y phục đơn giản vội nói, “chỉ đợi Thánh Chủ ra lệnh”.

“Ông đi làm đi, tự lượng sức là được”, Diệp Thành khoát tay cười nói, “nhất định lúc nào cũng phải nhớ nhiệm vụ của mọi người là làm loạn, không được gây xung đột trực diện với các thế lực của Đại Sở”.

“Cái này thì chúng ta hiểu”, lão già mỉm cười quay người biến mất.
Chương 1054: Thông tin về Sở Huyên

Rắc! Rắc!

Tiếp đó là âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sau một canh giờ hồi phục, Diệp Thành lại lần nữa khí huyết ngút trời, trở lại trạng thái đỉnh phong.

“Lão đại”, ngay sau đó, bên trong thần hải của Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của đạo thân.

“Ngươi vẫn còn biết liên hệ với lão đại là ta đây à?”, Diệp Thành tức tối mắng chửi.

“Đừng nói thế mà, ta tới đây là có việc quan trọng”, đạo thân Tinh Thần ho hắng.

“Nghe ý này của ngươi thì có tin tốt rồi?”

“Có phải là tin tốt hay không ta không biết nhưng chắc chắn là tin mà lão đại muốn nghe”, đạo thân Tinh Thần xoa xoa mũi, nói tiếp: “Nửa tháng trước, có người từng gặp sư phụ của người là Sở Huyên ở Thập Vạn Đại Sơn”.

“Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành cau mày.

“Huyên Nhi vẫn luôn bặt vô âm tín là vì vào Thập Vạn Đại Sơn sao?”, sắc mặt Diệp Thành chợt trở nên vô cùng khó coi, hắn thật sự rất lo lắng.

“Không phải vậy”, một câu nói của đạo thân khiến Diệp Thành tức tối.

“Tên đê tiện nhà ngươi, có thể nói luôn trong một câu không hả?”, Diệp Thành mắng chửi.

“Vì người quá sốt ruột đấy chứ?”, đạo thân Tinh Thần ho hắng, “hôm qua ta tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đi một vòng và tìm thấy rất nhiều người, chắc chắn sư phụ của lão đại không vào trong đó, chỉ đi bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn rất lâu thôi”.

“Còn gì nữa?”

“Cô ấy còn từng đi qua hoang mạc và hố thần”.

“Hoang mạc?”, Diệp Thành lại lần nữa cau mày, hắn càng ngày càng không hiểu Sở Huyên đang định làm gì, đang yên lành tự dưng tới những nơi nguy hiểm như vậy làm gì.

“Còn nữa, trước kia người bảo ta đi Bàn Long Hải Vực thăm dò, quả thực nơi đó rất dị thường”, đạo thân Tinh Thần vẫn nói tiếp, “có điều hiện giờ xem ra nơi mà Sở Huyên tiền bối muốn đi không phải là Bàn Long Hải Vực mà là Vô Vọng Đại Trạch vì Vô Vọng Đại Trạch là nơi rất sâu của Bàn Long Hải Vực”.

Diệp Thành trầm lắng, những suy đoán của đạo thân chắc chắn không sai.

Đầu tiên là Hoang Mạc, Hố Thần rồi lại Thập Vạn Đại Sơn, những nơi mà Sở Huyên đi đều là những nơi vô cùng nguy hiểm của Đại Sở, hắn có lý do để tin rằng trước kia Sở Huyên xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực chắc chắn có liên quan đến Vô Vọng Đại Trạch.

Cũng chính vì vậy nên hắn mới không hiểu, không hiểu vì sao Sở Huyên liên tiếp tới gần những nơi nguy hiểm như vậy.

Những ngày này hắn liên tiếp lấy thân phận là Sát Thần, Đan thánh gây ra động tĩnh lớn ở Đại Sở, đến cả Nam Sở cũng thống nhất rồi, ở Đại Sở này làm gì có ai không biết, lẽ nào Sở Huyên lại không biết đến tin này?

Diệp Thành thực sự khó hiểu, Sở Huyên không có lý do gì không biết đến những chuyện này nhưng cô ấy đã biết thì vì sao lại không quay về Nam Sở?

“Sư phụ, rốt cục người đang làm gì?”, cảm giác khó chịu khiến Diệp Thành như đang rơi vào trong biển cả mênh mang.

“Trước mắt cô ấy sẽ tới Hoan Hải và U Minh Chi Cốc”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì đạo thân tinh thần lại lên tiếng.

Nghe vậy, Diệp Thành bị ngắt đi mạch suy nghĩ, ánh mắt hắn chợt sáng lên.

Đúng vậy! Những nơi mà Sở Huyên đi đều là cấm địa nguy hiểm của Đại Sở, nếu như suy đoán chính xác thì mục tiêu tiếp theo của cô ấy nhất định là Hoan Hải và U Minh Chi Cốc.

“U Minh Chi Cốc không phải là một nơi cố định, thấy đầu không thấy cuối, Sở Huyên chưa chắc đã có thể tìm thấy”, Diệp Thành chợt suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, “nếu như đoán không nhầm thì nơi tiếp theo sư phụ đi chính là Hoan Hải”.

“Ngươi về Nam Sở”, nghĩ thông điểm này, Diệp Thành lập tức ra lệnh cho đạo thân.

“Đừng mà, ta còn chưa chơi thoả thích ở đây”, đạo thân Tinh Thần chợt ủ rũ.

“Đừng nói những lời vô dụng đó với ta”, Diệp Thành lập tức mắng chửi: “Về Nam Sở cho ta, trước khi ta chưa về Nam Sở thì canh chừng Hoan Hải cho cẩn thận, một khi thấy Huyên Nhi thì lập tức thông báo cho ta”.

“Đúng là tự đào hố chôn mình”, đạo thân tự bạt cho mình cái bạt, vừa rồi nó còn đang hào hứng giúp Diệp Thành đoán phương hướng của Sở Huyên, vậy mà chưa tới một phút nó đã bị đối xử tệ bạc rồi.

“Đi luôn, lập tức”, Diệp Thành lại lần nữa hối thúc.

“Ta biết rồi”, đạo thân khó chịu nhưng vẫn phải lê bước đi về Nam Sở.

Phù!

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không tìm được Sở Huyên nhưng ít nhất hắn cũng đã có được thông tin về cô, hắn biết cô vẫn bình an vô sự, đây là tin tốt lành với hắn.

“Thánh Chủ”, không lâu sau đó, lão già ăn mặc giản dị lại quay trở về.

“Sao lại quay lại thế?”, Diệp Thành hoài nghi nhìn lão ta.

“Hành động của Thị Huyết Điện có phần dị thường”.

“Dị thường chỗ nào?”

“Bọn họ điều đại quân một điện nhưng lại không tiến về Nam Sở mà đi về Bắc…Ấy, ấy, Thánh Chủ, người nghe ta nói xong đã”, lão già còn chưa nói xong thì roẹt một cái, Diệp Thành đã biến mất.

“Đúng là…”, trên hư không, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang, tốc độ nhanh tới mức không thể dùng mắt thường mà nắm bắt.

“Thị Huyết Điện, nếu bọn họ có chuyện gì thì ta sẽ bắt các người trả giá gấp trăm lần”, Diệp Thành đỏ ngầu đôi mắt, nắm đấm rất chặt vang lên âm thanh rắc rắc, có lẽ vì dùng lực mạnh nên móng tay của hắn cắm vào lòng bàn tay đến bật máu.

Không sai, một người trước nay vẫn tự nhận có thể kiểm soát được thế cục như hắn thì lần này lại bỏ sót, hắn đã bỏ sót một sự tồn tại quan trọng, đó chính là Hạo Thiên thế gia.

Đây cũng chính là lý do vì sao hắn không nghe lão già kia nói xong mà đã nhanh chóng rời đi.

Hắn đã trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện, khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ, Thị Huyết Điện không bắt được hắn nhất định sẽ lôi theo những người liên quan đến hắn. Lúc này Diệp Thành ở Bắc Sở mà những người có mối quan hệ mật thiết với hắn cũng chỉ có Hạo Thiên thế gia mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK