Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão già áo trắng nhận thua, không nhận thua cũng không có cách nào, dù có tu vi Thánh Nhân nhưng cũng không đấu lại được bí thuật trong thần hải, đúng là chỉ trong chốc lát ông ta sẽ chết và hoá thành tro tàn ngay.





Hai Thánh Nhân đứng cùng nhau, lão già áo đen chỉ ho khan cười gượng.





Lão già áo trắng thì mặt đen như than, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lão già áo đen, nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì lão già áo đen đã chết hơn tám trăm lần.





“Lại thêm một trợ thủ miễn phí nữa!”





Long Nhất và Tư Đồ Nam nhìn nhau cười.





Hai Thánh Nhân sống, ba Thánh Nhân Âm Minh Tử Tướng, hai mươi bảy Âm Minh Tử Tướng Chuẩn Thánh, cộng thêm kết giới và trận pháp bá đạo của tiên sơn Thiên Đình đủ để bảo vệ những người chuyển kiếp được an toàn.





Diệp Thành bước tới, đưa một bức tranh ra trước mặt lão già áo đen và lão già áo trắng, bên trên viết những địa danh như Đại La Chư Thiên và Côn Luân Hư: “Hai vị tiền bối đã nghe tới những nơi này chưa?”





Sắc mặt hai ông lão đều tái mét, nhưng họ vẫn liếc nhìn, chừng ba đến năm giây sau, hai người đều hừ lạnh, quay đầu đi: “Chưa nghe bao giờ”.





Thấy vậy, Long Nhất mỉm cười: “Thật sự chưa nghe bao giờ?”





Hự!





Lão già áo đen và lão già áo trắng lại rên lên, vì Long Nhất đã kích phát cấm chế khiến cho thần hải của họ rung lên ầm ầm.





Lần này hai người sợ rồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng: “Từng nghe Chư Thiên Kiếm Thần, những cái tên khác thật sự chưa nghe bao giờ”.





“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài, cất cuộn tranh đi.





“Làm như vậy sớm có phải tốt hơn không”, Long Nhất mắng một tiếng rồi lấy túi đựng đồ của hai người đi.





“Ngươi…”, hai người vừa lên tiếng, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, bọn họ đã nhìn ra rồi, ở trước mặt đám súc vật này tốt nhất hãy thành thật, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.





“Khi nào các ngươi thả chúng ta đi?”, trơ mắt nhìn túi đựng đồ đầy ắp bảo bối của mình bị lấy đi, lão già áo trắng nhìn Diệp Thành, với nhãn lực của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra Diệp Thành là người cầm đầu.





“Năm trăm năm”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.





“Các ngươi ức hiếp người quá đáng”.





“Sáu trăm năm”.





“Sao lại tăng nữa vậy?”





“Bảy trăm năm”, Diệp Thành lại thêm một trăm năm nữa, nói xong hắn mỉm cười nhìn hai lão già, ánh mắt như đang nói, ông nói tiếp đi, ông còn nói thì ta còn tăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK