Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai rảnh mà đi du sơn ngoạn thuỷ”, Cổ Tam Thông còn chưa lên tiếng, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh đã kéo Thanh Vân Lão Tổ đang hôn mê tới: “Đây, vì bọn họ”.





“Mẹ nó”, thấy Thanh Vân Lão Tổ và tám lão tổ khác của Thanh Vân đã bị phế, không chỉ Ngưu Thập Tam mà ngay cả Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo và Man Sơn cũng bất giác kêu lên: “Chín đại lão tổ của Thanh Vân đều bị các ngươi phế rồi, lá gan các ngươi cũng lớn thật đấy!”






“Chúng ta đông người, làm sao? Không phục à?”, Long Nhất và Long Ngũ xoa đầu, trông thì giống hoà thượng nhưng càng giống lưu manh vô lại hơn.





“Đúng là rất đông”, bốn người phía Ngô Tam Pháo bất giác sờ lên khuôn mặt bị đánh lệch đi của mình, ngay cả bốn người họ luôn không sợ trời không sợ đất mà cũng bị đánh tơi tả, vậy người của đối phương phải đông nhường nào chứ!








Bây giờ bọn họ đã hiểu vì sao vừa mới bước vào vùng đất này đã bị bao vây tấn công, mục đích là để chiếm trọn khu này đây mà!











Nhưng hành động của phía Cổ Tam Thông vẫn khiến mọi người rất sửng sốt, chín đại lão tổ của Thanh Vân đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, là những kẻ nổi tiếng tàn nhẫn hàng đầu, thế mà cũng bị hốt sạch một mẻ.





“Có Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, nhà Thượng Quan, nhà Tư Đồ, nhà Đông Phương, nhà Tây Môn, nhà Bắc Thần… ”, bốn người thầm truyền âm cho nhau.





“Theo ta thấy, sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu, khi nói còn liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang bị đánh: “Tiểu tử này không chỉ đơn giản là Thánh chủ của Viêm Hoàng, biết đâu hắn còn là chưởng giáo của Hằng Nhạc nữa?”





“Không phải khả năng đâu, mà là chắc chắn đấy”, Ngô Tam Pháo xoa cằm: “Có thể điều động nhiều lão tổ của Hằng Nhạc như thế, chắc chắn Diệp Thành đã giành lại Hằng Nhạc, mà chắc chắn hắn đã là chưởng giáo của Hằng Nhạc rồi”.





“Các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đấy?”, Cổ Tam Thông liếc nhìn bốn người họ.





“Lão Cổ, ông nói thật cho ta, tiểu tử này có phải là chưởng giáo của Hằng Nhạc không?”, Ngưu Thập Tam kéo góc áo Cổ Tam Thông.





“Nếu không ngươi nghĩ hắn có thể điều động được nhiều lão tổ của Hằng Nhạc vậy không?”, Cổ Tam Thông nhàn nhạt đáp.





“Quá đỉnh!”, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, bốn người không kìm được giơ ngón cái lên. Họ vẫn đánh giá quá thấp Diệp Thành, không ngờ trong một tháng ngắn ngủi mà hắn lại làm ra động tĩnh lớn thế này, hơn nữa họ còn không nhận được một tin tức nào, công tác bảo mật cực kỳ kín kẽ.





Không biết đến lúc nào Sở Linh mới đứng dậy, cô đánh Diệp Thành mà người cũng ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt xinh đẹp viết rõ hai chữ: Sảng khoái.





Lại nhìn Diệp Thành, hắn nằm im trên đất như heo chết, sợ rằng chính nương thân của hắn cũng không nhận ra con mình. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều giật giật khoé miệng nhìn Sở Linh.



Đi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK