Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






“Nghe câu này của muội là không cho ta báo thù đúng không?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng đầy hứng thú.





“Oan có đầu, nợ có chủ, ta chỉ hy vọng huynh đừng liên luỵ đến người vô tội”, Cơ Tuyết Băng mím môi: “Ta biết huynh hận Chính Dương, nhưng không phải tất cả người của Chính Dương đều là người của Thành Côn, bọn họ không có tội”.






“Muội cũng từng trải qua chiến tranh, vậy mà chỉ có chút giác ngộ này thôi sao?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng, nụ cười càng thêm giễu cợt.





“Chính vì ta đã từng trải qua chiến tranh nên mới thực sự hiểu được sự tàn khốc của nó. Ta ghét cảnh tượng đẫm máu, ghét đất trời toàn mùi máu tanh, ta chỉ hy vọng thiên hạ thái bình, tất cả đều được bình an vô sự”, Cơ Tuyết Băng bình tĩnh nói, giọng điệu còn có niềm hy vọng mãnh liệt.





“Đã là điện chủ của một điện rồi, muội không cảm thấy muội đang lừa mình dối người sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Băng: “Ta nên nói muội ngực to mà không có não, hay nên nói muội tóc dài mà não ngắn đây? Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết là huyết mạch cao ngạo nhường nào, muội học được cách tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục trước thế đạo hỗn chiến này từ bao giờ vậy?”








“Ta...”, Cơ Tuyết Băng mấy máy môi nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.





“Muội đã không còn là Cơ Tuyết Băng của năm đó nữa, đứng ở đỉnh cao của hiện tại, có được thân phận hiện tại, muội không thể không rành thế sự như trước nữa. Điều tốt đẹp mà muội hướng tới, thiên hạ thái bình mà muội khao khát không chỉ cần tưởng tượng, mà còn là cả một chặng đường dài trải bằng máu xương”, Diệp Thành cất giọng đều đều, có thể nói là không buồn không vui.





Đột nhiên, Cơ Tuyết Băng im lặng, rũ mắt xuống, ngồi yên đó như bức tượng băng được điêu khắc ra.











“Ta phải thừa nhận, đôi lúc muội cũng vẫn ngốc như năm đó”, Diệp Thành cười nhẹ lắc đầu.





Nghe thấy hai chữ ‘năm đó’, người Cơ Tuyết Băng khẽ run lên, trên mặt mang theo nét hoài niệm, tự giễu và phức tạp, trong mắt còn ngấn nước khiến trước mắt cô ta nhoà đi.





Mới chỉ một năm mà đã khiến cô ta có cảm giác như đã cách một đời. Chàng thanh niên trước mặt hết lần này đến lần khác chạm tới giới hạn khiến cô ta sửng sốt, nhưng cũng hết lần này tới lần khác khắc sâu trong tim cô ta, thành tựu hiện tại, lập trường hiện tại, địa vị hiện tại của họ đã định sẵn sẽ không bao giờ có thể quay về năm đó.





“Đi đi! Lần sau gặp sẽ là sinh tử”, Diệp Thành ở bên này đã đứng dậy, chậm rãi bước đi.





Nhìn bóng lưng dần xa của Diệp Thành, hai mắt Cơ Tuyết Băng nhoà đi, nước mắt dâng lên trong mắt cũng dần ngưng tụ thành băng. Đời này, cô ta không muốn bàn chuyện sinh tử với người này nhất, nhưng sự thật phũ phàng, bọn họ đã định phải gặp nhau trong cuộc chiến sống còn.





Vút!





Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng hoá thành một làn khói xanh rồi biến mất, là đạo thân nên dù có giết cô ta cũng không ảnh hưởng đến bản thể, đây cũng là lý do Diệp Thành để cô ta đi.





“Thánh chủ, là ta bất tài”, Si Hồn ở trong không gian hư vô truyền âm cho Diệp Thành.





“Không trách ngươi”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.





Sở dĩ hắn nói chuyện với đạo thân của Cơ Tuyết Băng lâu như vậy, mục đích là để phía Si Hồn tranh thủ thời gian đi tìm bản thể của Cơ Tuyết Băng, mà trong khoảng thời gian này, Si Hồn dẫn cao thủ của Viêm Hoàng đi tìm kiếm trong bán kính một trăm nghìn mét cũng không thấy bóng dáng bản thể của cô ta đâu.





Những điều này, hắn đã dự đoán từ trước.





Xem ảnh 1
20220117121232-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK