Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão già chết tiệt dám doạ ta”, sau khi Triệu Chí Kính rời đi, Diệp Thành mới bĩu môi.

“Doãn Chí Bình vừa mới trở thành kí chủ mà người làm sư phụ như ông ta đã hống hách ngang ngược như vậy rồi, ta thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai của Hằng Nhạc Tông”, Từ Phúc thở dài: “Hằng Nhạc trong tương lai nhất định sẽ bị bao phủ bởi làn khói u ám”.

Nói tới đây, Từ Phúc bất giác nhìn sang Diệp Thành, cười nói: “Tiểu tử, ngươi có biết vị trí Thánh tử tương lai của Hằng Nhạc Tông vốn dĩ dành cho ngươi không? Nào ngờ giữa đường lại sinh ra tên kí chủ với độ hoà hợp chín phần chứ”.

“Trưởng lão đừng trêu đùa con”, Diệp Thành xua tay cười bảo: “Về điểm này thì con không hề cảm thấy bất ngờ”.

“Trong đại hội trưởng lão hôm qua, chưởng môn sư huynh đã cố gắng đề xuất ngươi làm Thánh Tử”, Từ Phúc cười nói: “So với tên lòng dạ hẹp hòi Doãn Chí Bình thì chúng ta đánh giá ngươi cao hơn, thế nhưng cả toán trưởng lão can dự vào nên về cơ bản đều thay đổi cục diện, theo bọn họ thấy thì kí chủ có độ hoà hợp là chín phần thì sẽ mạnh hơn rất nhiều so với một đệ tử chân truyền đệ nhất như ngươi”.

Diệp Thành cười hết sức thoải mái: “Kí chủ có độ hoà hợp chín phần, con tự nhận không thể so bì được”.

“Ta lại không nghĩ như vậy”, Từ Phúc nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Các vị Thái thượng trưởng lão chỉ nhìn thấy thực lực của Doãn Chí Bình nhưng lại bỏ qua tính cách của hắn. Mặc dù thực lực của ngươi không bằng hắn nhưng xét về tính cách thì hắn còn kém ngươi xa, làm tông chủ một tông không thể chỉ dựa vào thực lực mà cần phải có linh hồn, tầm nhìn và tấm lòng, những điểm này thì Doãn Chí Bình không hề có”.

“Trưởng lão thật sự đánh giá con cao quá rồi”.

“Điều ta nói đều là sự thật”, Từ Phúc nói rõ ràng: “Hoặc có lẽ khi tới ngoại môn ngươi đã trông thấy cả rồi. Hiện giờ Giới Luật Đường hống hách thế nào, còn Triệu Chí Kính lại ngạo mạn ngang tàng cỡ nào. Nếu đem tương lai của Hằng Nhạc giao cho bọn họ thì đúng là tự huỷ đi tiền đồ của mình”.

“Trưởng lão không cần phải lo lắng vậy đâu ạ”, Diệp Thành cười nói: “Không phải còn có hội trưởng lão và Thái thượng trưởng lão hội sao ạ? Có họ còn tồn tại thì con nghĩ cho dù Doãn Chí Bình có là kí chủ với chín phần hoà hợp thì cũng không dám làm loạn đâu”.

“Đây chính là điều ta lo lắng”, Từ Phúc gãi đầu: “Nếu như kí chủ chính là ngươi hoặc phía Liễu Dật thì ta đương nhiên không lo gì rồi, thế nhưng Doãn Chí Bình là người thế nào thì ta lại rất hiểu. Ta dám quả quyết sau này hắn sẽ ỷ vào thân phận kí chủ của mình mà làm loạn, còn hội trưởng lão và người của hội Thái thượng trưởng lão sẽ dốc sức bảo vệ hắn, đến cả chưởng môn sư huynh cũng bất lực với hắn”.

Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu tử, sau này ngươi ngoan ngoãn một chút, hiểu chưa?”

“Con hiểu rồi ạ”, Diệp Thành cười nói: “Lời mà trưởng lão muốn nói, chưởng môn sư bá và Bàng trưởng lão đều đã cảnh cáo con rồi, nếu bình thường thì con sẽ không thêm rắc rối cho mọi người đâu ạ”.

“Vậy thì tốt”.

“Vậy con xin phép đi trước ạ”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, hắn không quên vươn vai rồi mới sải bước ra ngoài.

“Mình vẫn thấy có dự cảm chẳng lành”, nhìn theo bóng Diệp Thành rời đi, Từ Phúc vuốt râu trầm ngâm.

Phía này, Diệp Thành đã khoác lên mình tấm hắc bào mà đi mất.

Cứu với!

Đương lúc đi đường, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng kêu cứu, là giọng của một nữ đệ tử.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn bất giác đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Mặc dù còn cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trong đêm đen, hai nam đệ tử đang lôi một nữ đệ tử xuống núi.

“To gan”, Diệp Thành vặn vặn cổ, sải hai, ba bước đuổi theo.

“Các…các ngươi muốn làm gì?”, phía này nữ đệ tử kia đã bị ép vào vách tường, cơ thể run lên liên hồi, khuôn mặt kinh ngạc sợ hãi nhìn hai tên nam đệ tử đang tiến lại gần.

“Tiểu sư mội, ta khuyên muội nên biết điều một chút đi”, một nam đệ tử nhìn với ánh mắt gian tà.

“Bọn ta là người của Giới Luật Đường, khiến bọn ta không vui thì hậu quả muội biết rồi đấy”, tên nam đệ tử còn lại mặt mày dâm ô thấy rõ, dưới ánh trắng, khuôn mặt hắn càng trở nên hung tợn hơn.

Giới Luật Đường!

Nghe ba từ này, nữ đệ tử kia bất giác run lên, nước mắt ê chề.

Giờ không còn như trước nữa. Giới Luật Đường có một kí chủ có độ hoà hợp là chín phần, không cần nghĩ cũng biết thân phận của kí chủ đó tôn quý tới nhường nào, cũng chính vì hắn ta mà Giới Luật Đường như diều gặp gió, cô không cho rằng tông môn sẽ vì một đệ tử nhạt nhoà như mình mà trừng phạt Giới Luật Đường.

Nhất thời, nữ đệ tử này chìm vào trạng thái tuyệt vọng, cứ thế trơ mắt nhìn hai tên lòng lang dạ thú lao về phía mình.

Mặc dù uất ức và tủi nhục nhưng cô không dám lên tiếng.

“Biết điều rồi đấy”, cả hai tên nam đệ tử của Giới Luật Đường đã bắt đầu lột đồ, ánh mắt dâm tà rõ hơn bao giờ hết, bọn chúng thật sự như hai con sói gian ác, dưới màn đêm đen càng hiện lên độc ác vô cùng.

Rắc! Rắc!

Thế nhưng đúng lúc cả hai tên đang định thực hiện hành vi bạo hành thì âm thanh khác thường vang lên. Trong đêm đen, Diệp Thành vặn cổ từ từ đi tới: “Hai vị sư huynh đúng là cao hứng”.

“Ai?”, cả hai tên quay người lại, đập vào mắt chúng chính là Diệp Thành đang khoanh tay trước ngực nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Diệp Thành”, thấy người tới là Diệp Thành, cả hai tên chợt tối sầm mặt lại, thậm chí còn có phần tôi độc: “Ta khuyên ngươi tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời hai tên này rồi bật cười lạnh lùng: “Cái gan của các ngươi đúng là không vừa mà. Thân là đệ tử của Giới Luật Đường, lẽ nào không biết tội danh gian dâm sao?”

“Thế thì đã sao?”, cả hai tên nam đệ tử của Giới Luật Đường không những không tỏ ra biết điều mà ngược lại còn khống hách hơn.

“To gan”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn nhẩm niệm triệu gọi Tử Huyên. Tử Huyên lập tức lao ra, sức mạnh của khủng khiếp của nó khiến cả hai tên tu sĩ mới ở cảnh giới Ngưng Khí không thể nào địch lại nổi, mới chỉ vài chiêu đã khiến cả hai tên bị quật ngã.

“Diệp Thành, ngươi dám đụng vào bọn ta?”, mặc dù bị đánh bại nhưng cả hai tên vẫn như con chó điên điên cuồng gào thét: “Doãn sư huynh chính là Thánh tử của Hằng Nhạc, sau này là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, ngươi dám đụng tới bọn ta thì ngươi nhất định sống không bằng chết”.

“Vậy thì bảo hắn tới tìm ta là được rồi”, Diệp Thành nói rồi nhấc chân đạp nát vùng đan điền của hai tên kia.

A, a…!

Ngay sau đó, tiếng gào thét thảm thiết vang lên, cả hai tên đệ tử của Giới Luật Đường đau đớn ngã vật ra đất, đầu tóc rối bời, khuôn mặt như ác ma nhìn Diệp Thành: “Diệp Thành, Doãn sư huynh sẽ không tha cho ngươi”.

Khốn khiếp!

Diệp Thành hắng giọng tung một chưởng khiến cả hai tên kia phải ngất đi.

Sau khi giải quyết hai tên này, Diệp Thành mới nhìn sang nữ đệ tử đang run rẩy ở mép tường, khuôn mặt cô tái nhợt, mặt mày sợ hãi, y phục lộn xộn và còn lộ ra lớp da thịt.

Thấy vậy, Diệp Thành lấy ra một bộ phong y phủ lên người nữ đệ tử.

“Đa tạ Diệp sư huynh, đa tạ Diệp sư huynh”, cảm nhận được hơi ấm từ phong y, nữ đệ tử kia mặt mày nhoà nước mắt, đó chính là giọt nước mắt tủi nhục, còn khuôn mặt góc cạnh của Diệp Thành trong đêm đen lại hiện ra hết sức ôn hoà, cứ thế khắc vào tâm trí cô.

“Muội vừa tới Hằng Nhạc sao?” nghe nữ đệ tử gọi mình bằng sư huynh, Diệp Thành hỏi dò.

“Muội tên là Lâm Thi Hoạ, muội tới sau sư huynh một tháng”, nữ đệ tử vừa dùng lớp phong y che đi cơ thể vừa nói bằng giọng nghẹn ngào, có vẻ như cô thật sự rất sợ hãi, cơ thể bất giác run lên.

Haiz!

Diệp Thành thở dài lấy ra một miếng ngọc giản nhét vào tay Lâm Thi Hoạ: “Cầm lấy miếng ngọc giản này tới Linh Đan Các tìm Từ Phúc trưởng lão đi, nói rằng ta bảo muội tới đó, trưởng lão sẽ giữ muội ở lại”.

Nói rồi, Diệp Thành từ từ quay người rời đi biến mất trong màn đêm.

Nhìn bóng hình mờ dần của Diệp Thành, trong đôi mắt Lâm Thi Hoạ chợt có thêm những giọt nước mắt vương trên mi, dưới ánh trăng sáng dần kết thành sương, còn bóng hình hơi gầy và khuôn mặt kia như từng nhát dao cứ thế cứa vào tim cô.

Đợi tới khi bóng Diệp Thành biến mất, cô mới từ từ lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình rồi cố gắng gượng dậy đi về phía Linh Đan Các.

Không biết mất bao lâu, Giới Luật Đường mới lại vang lên giọng nói phẫn nộ của Triệu Chí Kính: “Diệp Thành, ngươi đúng là đáng chết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK