Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






“Hắn là đệ đệ của con”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, cho dù cô có cố gắng che giấu thì cũng không kiềm được mà lại hướng ánh mắt về phương nam như thể có thể trông thấy hình ảnh một người thanh niên đang ngự không phi hành dù cách xa muôn trùng khoảng cách.





Haiz!





Hạo Thiên Huyền Chấn lại lần nữa thở dài, đúng là tạo hoá trêu người mà!






………





Nam Sở một buổi sáng sớm, sau vài trận phong ba bão táp, hiếm khi mới lại yên bình.





Những truyền thuyết liên quan đến Tần Vũ vẫn đang tiếp tục, những thần thoại xoay quanh Đan Thánh Diệp Thành hãy còn được truyền tai nhau, sự tích về hắn trở thành cuộc trò chuyện trong những quán trà khiến người ta phải kinh ngạc và trầm trồ.





Rầm! Đoàng! Đoàng!








Đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh lại bị phá vỡ.





Nhìn sang một hướng có thể thấy hai ngọn núi sừng sững sụp đổ kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.





“Có chuyện gì thế?”, những tu sĩ đang quây quần lúc này nghe thấy động tĩnh lỡn thì ngó đầu ra.





“Tám phần là lại có người đánh nhau rồi”, có người nhìn vào rặng núi, “xem ra thực lực cũng không vừa”.





“Đằng nào cũng chẳng có gì làm lạ”, có người thản nhiên chép miệng, “những trận đánh thế này chỉ là lặt vặt, khi chứng khiến nhiều cuộc so tài hoành tráng thì những lần đấu đá này cũng chỉ là vặt vãnh mà thôi”.





Rầm! Đoàng!





Trong tiếng bàn tán xôn xao, một bóng người đẫm máu bay ra khỏi rặng núi, cơ thể nhếch nhác thảm hại, trên người người này còn có rất nhiều vết thương nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.





Bàng Thống?





Nhìn người này, có rất nhiều người khác thẫn thờ, điện chủ Bàng Thống của phân điện thứ ba ở Chính Dương Tông, không ít người từng gặp.





“Sao lại…”, thấy thân hình thảm hại của Bàng Thống, quá nhiều người thẫn thờ tại chỗ. Đó là một trong chín người cầm trọng binh của Chính Dương Tông, là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, thế mà lại bị truy sát.





Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía người đang truy sát Bàng Thống.





Đó là một lão già mặc y phục xám, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngút trời. Ông ta cũng có tu vi Chuẩn Thiên.





“Thanh…Thanh Vân lão tổ?”, thấy lão già mặc y phục xám, rất nhiều người kinh ngạc. Lão tổ của Thanh Vân Tông mặt dù không thường xuyên ra khỏi tông môn nhưng cũng có không ít người từng gặp ông ta, đó là một tu sĩ mạnh nổi danh Nam Sở.





“Có…có chuyện gì vậy? Thanh Vân Tông lão tổ truy sát Bàng Thống?”, có người kinh ngạc lên tiếng.





“Kì lạ lắm sao?”, có người nhướng vai, “vài ngày trước chín phân điện của Thanh Vân Tông bị Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đánh tới mức tổn thất nặng nề. Lão tổ của Thanh Vân Tông truy sát Bàng Thống là điều dễ hiểu.





“Cũng đúng”, có người xoa cằm, “chịu thiệt thòi lớn như vậy, nếu là ta thì ta cũng tìm bọn họ để chiến”.





Rầm!





Trong tiếng bàn tán, tiếng động mạnh mẽ lại vang lên. Bàng Thống bị một chưởng của người mặc y phục xám đánh bay đi vài trăm trượng khiến mặt đất lún xuống thành cái hố.





“Thanh Vân, ông không chết không nghỉ sao?”, giữa đất trời vang vọng tiếng gằn phẫn nộ của Bàng Thống.








Xem ảnh 1
20220109105808-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK