Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không biết”, Diệp Thành lắc đầu.

“Đó chính là Trấn Sơn Chi Bảo của Thiên Tông thế gia ta, hai viên hỗn nguyên châu”, thấy Diệp Thành có vẻ khó hiểu, Lăng Hạo cười nói: “Đó không phải là linh châu bình thường mà là một loại pháp khí đáng giá”.

“Pháp khí?”, Diệp Thành nheo mắt, lòng hắn chợt dậy sóng.

Pháp khí cũng là một loại binh khí mà binh sĩ tu luyện, chỉ có tu vi ít nhất đạt tới cảnh giới Thiên mới có thể luyện chế, nó cao hơn một tầng so với binh khí thông thường, giống như chân khí và linh lực, đan điền và linh hải, linh hồn và nguyên thần.

Đã cao hơn một cấp bậc so với binh khí thì uy lực đương nhiên không cần nói cũng biết.

Có điều nói tới pháp khí lại không thể không nhắc tới pháp lực.

Pháp lực chính là thể tiến hoá của pháp khí, cũng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Thiên mới tôi luyện ra được. Chỉ có cách dùng pháp lực mới có thể ngự động pháp khí, mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất của nó.

“Chưa bao giờ nghe nói Thiên Tông thế gia, mà không ngờ Thiên Tông thế gia lại có một pháp khí thế này, chẳng trách mà họ không sợ Thị Huyết Điện”, nhìn hai viên Hỗn Nguyên Châu, Diệp Thành lẩm bẩm: “Đại sở thật là ngoạ hổ tàng long”.

“Tần Vũ sư huynh, mời đi bên này”, cứ thế, Lăng Hạo đã đưa Tần Vũ vào một biệt uyển.

Vừa vào biệt uyển, Diệp Thành đã sáng mắt lên.

Biệt uyển này mặc dù chỉ rộng trăm trượng nhưng lại trồng đủ loại linh thảo quý hiếm, chính giữa biệt uyển còn có cây linh quả lấp lánh, từng quả linh quả long lanh toả ra mùi hương thơm dịu ngọt.

“Thiên Tông thế gia đúng là giàu có”, nhìn khu biệt uyển, Diệp Thành tấm tắc.

“Ta nghe nói Hoan Thiên Lệnh Vũ của Tần Vũ sư huynh uy lực mạnh mẽ, không biết có vinh hạnh được nhìn một lần không?”, khi Diệp Thành còn đang đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác thì Lăng Hạo ở bên nhìn hắn với vẻ mặt hứng thú, trong đôi mắt còn có ánh sáng lướt qua.

Hoan Thiên Lệnh Vũ?

Nghe bốn từ này, Diệp Thành gãi đầu, có lẽ Hoan Thiên Lệnh Vũ là bí thuật bí mật.

Thấy Diệp Thành ngây người, Lăng Hạo ở bên lại cười, nói: “Sao vậy, Tần Vũ sư huynh sợ ta học lén sao?”

“Nghe huynh nói kìa, ta là người nhỏ mọn vậy sao? Huynh đã muốn xem thì ta cho huynh xem”, Diệp Thành cười toét miệng.

Nghe vậy, Lăng Tiêu chợt sáng mắt, hắn không ngờ Diệp Thành lại hào phóng như vậy, nhưng Diệp Thành đã muốn thi triển thì hắn đương nhiên phải nhìn kĩ, tìm ra chân đế huyền diệu trong đó.

Hự, hạ!

Biệt uyển im ắng bị phá tan bởi tiếng hô của Diệp Thành. Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc phất tay, sau đó một tay vung trong hư không như đang viết chữ.

Ngay sau đó, bốn chữ viết hoa như phượng múa rồng bay hiện lên giữa hư không: Hoan Thiên Lệnh Vũ.

Phù!

Viết xong, Diệp Thành mới khẽ thu linh lực, hắn không quên nói một câu ý tứ: “Đây chính là Hoan Thiên Lệnh Vũ, hay không?”

Lại nhìn sang Lăng Hạo, mặt mày hắn đã tối sầm đến mức đáng sợ.

“Ngươi chơi ta?”, cuối cùng, Lăng Hạo không kiềm chế được nữa, hắn gằn giọng, không nói lời nào, cứ thế ra tay, đánh một chưởng về phía Diệp Thành. Hắn là công tử danh giá, chưa bao giờ bị chơi khăm như vậy.

……..

Nơi thâm sâu trong linh sơn, trong khu rừng trúc, Tử yên và Thanh Vân đang bóp vai đấm lưng cho một ông già tóc bạc.

Người này trông dáng vẻ già nua nhưng khuôn mặt lại hiền từ, ánh mắt vẩn đục, quan trọng hơn cả là khí tức của ông ta rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, khuôn mặt cũng mang vẻ bệnh tật.

Ông ta chính là lão tổ của Thiên Tông thế gia, người ở Đại Sở gọi ông ta là Thiên Tông Lão Tổ.

“Thị Huyết Điện ức hiếp người quá đáng”, Thiên Tông Lão Tổ hắng giọng.

Việc đêm qua ông ta đã nghe Tử Yên và Thanh Vân thuật lại. Mặc dù hai người cháu của ông ta đều bình an trở về nhưng Thiên Tông thế gia vẫn tổn hại nghiêm trọng khiến mặt ông ta như phủ thêm một lớp sương.

Có lẽ vì quá tức giận và lo lắng nên khoé miệng ông ta trào máu, khí tức cũng hỗn loạn hơn.

“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ miệng trào máu, Tử Yên và Thanh Vân sợ hãi, mặt mày tái nhợt.

Haiz!

Chỉ nghe Thiên Tông Lão Tổ thở dài lắc đầu bất lực: “Già rồi, già rồi thì vô dụng, nếu không phải ta thân mang đạo thương thì kẻ nào dám bắt nạt Thiên Tông thế gia chứ?”

Rầm!

Ông ta vừa dứt lời, bên linh sơn vang lên tiếng nổ rầm trời.

Nghe tiếng động này, Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt ảm đạm chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo: “Có phải là người của Thị Huyết Điện đánh tới rồi không?”

Rầm!

Ông ta vừa dứt lời, linh sơn lại vang lên tiếng động dữ dội, ngay sau đó, một tiếng mắng chửi vang vọng khắp linh sơn: “Lão tử đùa thôi, mẹ kiếp, ngươi làm gì mà làm thật vậy chứ?”

“Là…là Tần Vũ”, nghe giọng nói quen thuộc này, Tử Yên và Thanh Vân vội nói.

“Tần Vũ là ai?”

“Chính là người giúp chúng con mà chúng con đã nói với gia gia. Ồ, đúng rồi, con quên mất không nói, huynh ấy chính là người ra khỏi cấm địa hoang mạc”.

“Cấm địa hoang mạc?”

Rầm! Đùng! Rầm!

Tiếng động khủng khiếp vang vọng khắp linh sơn của Thiên Tông thế gia, có lẽ vì động thái quá lớn nên kinh động tới kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia khiến những lão già đang bế quan cũng phải ra ngoài.

Lúc này, đệ tử của Thiên Tông thế gia nào còn tâm trạng tu luyện, bọn họ lần lượt ngẩng đầu nhìn hư không.

“Đây là gì? Lăng Hạo sư huynh sao lại đánh nhau với tên tiểu tử đẹo mặt nạ?”

“Tên đeo mặt nạ kia có lai lịch gì mà có thể đánh ngang ngửa với Lăng Hạo sư huynh cứ, lẽ nào hắn là đệ tử trên bảng Phong Vân?”

“Ta nghĩ phải đấy”.

Rầm! Bang! Keng!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, hai bóng hình trong hư không giao đấu dữ dội, âm thanh của chưởng ấn mạnh mẽ, âm thanh của binh khí va chạm vào nhau vang lên liên tiếp.

Hai người giao đấu là Diệp Thành và Lăng Hạo, còn vì sao bọn họ đánh nhau thì đương nhiên là vì trò đùa của tên nào đó.

“Còn không dừng tay thì ta không khách khí đâu”, Diệp Thành bước chân vào phi kiếm, hắn nhanh chóng né tránh kiếm mang đang giáng từ trên trời xuống.

“Dám chơi ta, hôm nay phải phân cao thấp”, phía đối diện, Lăng Hạo gằn giọng, đâm một kiếm vào hư không, cứ thế đánh về phía Diệp Thành.

Trời!

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu chém ra một đạo kiếm mang.

Không thể phủ nhận khả năng chiến đấu của Lăng Hạo rất mạnh mẽ, kể cả là Diệp Thành không dùng tới nhiều quân bài áp chót thì cũng phải hết sức thận trọng.

Ở phía khác, gia chủ của Thiên Tông thế gia là Sở Thiên Chấn đã dẫn theo một nhóm trưởng lão chạy tới, thấy Lăng Hạo và Diệp Thành giao chiến, bọn họ cảm thấy bất ngờ.

“Tiểu tử đeo mặt nạ kia là ai?”, Sở Thiên Chấn còn chưa nói xong thì trưởng lão phía sau ông ta đã lên tiếng.

“Khả năng chiến đấu không hề kém so với Lăng Hạo”.

“Vả lại còn ở tầng thứ nhất cảnh giới Linh Hư, tên này chui từ đâu ra vậy?”

“Cho dù là ai thì cũng phải chặn lại rồi nói tiếp”, Sở Thiên Chấn trầm giọng nói.

Ngay sau đó, bèn có trưởng lão ra tay can thiệp, thế nhưng ông ta vừa bước ra thì một cánh tay của Thái thượng trưởng lão đã đặt xuống vai ông ta ngăn lại.

“Lão tổ?”, thấy Thiên Tông Lão Tổ, mọi người đều cung kính hành lễ.

“Không vội, đánh xong rồi nói”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu nhìn vào hư không, ánh mắt giây phút trước nhìn Lăng Hạo thì lúc này lại nhìn Diệp Thành.

“Có thể ra khỏi cấm địa hoang mạc, ở Đại Sở rộng lớn này có thể xếp vào hàng hậu sinh khả uý”, nhìn Diệp Thành đang đại chiến, Thiên Tông Lão Tổ lẩm bẩm, giọng nói rõ vẻ hân hoan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK