Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ hắn đã mang theo ám thương đáng sợ do phản phệ đạo thương từ Chuẩn Đế, hiện giờ thiên khiển đột nhiên ập tới lại càng khiến hắn khó nhọc đối đầu hơn.





Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.





Mới sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ đã thấy từng đoàn người bước ra, từng con đường trở nên nhộn nhịp, người ta đổ xô về phía trung tâm toà thành, có thể coi đây là cảnh tượng biển người, vô cùng náo nhiệt.





Đến rồi!





Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành đột nhiên đứng dậy nhìn về phía cửa chính của thần dinh.





Nơi đó, tiên tử Bích Ba và Hoa Thiên đi sóng vai nhau, người xung quanh lần lượt hành lễ.





“Tiên tử lần đầu tới Thần Triều không biết tối qua nàng ngủ có ngon không?”, Hoa Thiên mỉm cười tỏ ra nho nhã, khác hoàn toàn so với bộ dạng tối qua.





“Cảm ơn Thánh Tử quan tâm, mọi thứ đều ổn”, tiên tử Bích Ba đáp lời nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại tỏ ra lạnh lùng như thể cô không hề bị bất cứ điều gì trên thế gian quấy nhiễu.





“Vậy thì “, Hoa Thiên mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại loẽ lên hàn quang, trên khuôn mặt còn rõ vẻ tức giận, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã trở về trạng thái bình thường, khoé miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt.





“Lại là ngươi, muốn chết phải không? Mau tránh ra”, khi hai người đang nói chuyện, bên dưới tầng mây lại vang lên tiếng quát nạt.





Đưa mắt nhìn thì chính là Diệp Thành, hắn vừa bước tới đây thì bị thị vệ chặn lại.





Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn tầng may chờ đợi tiên tử Bích Ba, vẻ mặt mong chờ.





Trăm năm trước , ở tường thành của Đại Sở, hắn cũng nhìn thấy cô như vậy, một nữ tử si tình bỏ mạng giữa vạn hoa, khuôn mặt xinh đẹp đó, giọt nước mắt si tình đó vẫn còn in dấu trong linh hồn hắn.





Diệp Thành mỉm cười mang theo những giọt nước mắt, hắn không cần tính toán cũng biết đôi mắt xinh đẹp đó thuộc về người chuyển kiếp nào.





“Còn không lui đi?”, thị vệ thần dinh nạt nộ, lần lượt tiến lên đây rdt cách ra xa ba tới năm trượng.





“Việc gì mà ồn ào vậy, còn ra thể thống gì nữa”, Hoa Thiên tới nơi nghiêm giọng lên tiếng.





“Thần Tử minh xét, hắn…hắn nhất nhất đòi gặp tiên tử Bích Ba”, các thị vệ thật thà đáp.





“Đuổi đi”, Hoa Thiên lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt tỏ vẻ coi thường, thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn Diệp Thành lấy một cái.





Nghe vậy, các thị vệ tiến lên trước, người nào người nấy mặt mày hung tợn nhìn Diệp Thành: “Mau cút đi”.





Diệp Thành không di chuyển, hắn vẫn đứng đó nhìn tiên tử Bích Ba chuyển kiếp.





Cũng giống như hắn, tiên tử Bích Ba lúc này cũng đang nhìn hắn, vả lại đôi mắt còn mơ màng, sự tồn tại của Diệp Thành khiến cô cảm thấy vừa lạ vừa quen, khi thấy những giọt nước mắt của hắn, cô chợt có cảm giác đau nhói.





Cô là thần nữ Lăng Tiêu Cung, phong hoa tuyệt đại như tiên tử cửu tiêu, người ái mộ cô không hề ít nhưng chưa bao bao giờ cô gặp ai như Diệp Thành, giọt nước mắt của hắn mang theo nỗi niềm bể dâu khiến người ta nhìn mà xót xa cõi lòng.





Ở tầng mây của thần dinh, cả hai người cứ thế đứng nhìn nhau bất động.





Thấy vậy, Hoa Thiên chợt cau mày, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt của tiên tử Bích Ba nhìn Diệp Thành khiến hắn cảm thấy phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK