Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mau tới đây”, Nam Minh Ngọc Thu vừa chiến đấu với tà linh mạnh mẽ kia vừa gọi Diệp Thành, vì không có cô bảo vệ, bất cứ lúc nào hắn cũng có nguy cơ tử vong.

Bên này, không cần Nam Minh Ngọc Thu nói thì Diệp Thành cũng đã cất từng bước khó khăn, chống vào hòn đá tiến lại gần cô, người hắn bê bết máu, lỗ chân lông to trên khắp cơ thể đều đang chảy máu, xương cũng vì áp lực mạnh vừa nãy mà bắt đầu vỡ vụn.

Nhưng khi lòng bàn tay đầy máu của hắn vừa chạm vào bức tường đá lốm đốm, ‘vút’ một tiếng rồi hắn biến mất.

“Mau lại đây, nhanh lên…”, Nam Minh Ngọc Thu vẫn đang gọi, có lẽ bởi vì tà linh quá mạnh, cô tập trung toàn bộ tinh thần để chiến đấu, khi cô gọi Diệp Thành lần nữa thì hắn đã biến mất.

“Người đâu rồi?”, Nam Minh Ngọc Thu vội vàng nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu cả.

Gầm!

Tà linh xông tới, vung một chưởng đánh bay Nam Minh Ngọc Thu, cô còn chưa đáp đất thì tà linh đã lao tới bằng tốc độ sét đánh, lại tung một chưởng nữa khiến cô hộc máu lùi về sau.

Ầm! Ầm!

Ngay sau đó, từng tảng đá lớn sụp đổ rồi bay ra ngoài, Nam Minh Ngọc Thu mạnh là thế, nhưng ở trước tà linh cường đại cũng bị đánh cho không có sức trở mình, liên tục bay ra, liên tục lùi về phía sau, cũng cách Diệp Thành ngày càng xa.

Bịch!

Khi Diệp Thành xuất hiện lần nữa, hắn thấy mình đang dang hai chân hai tay nằm trên đất.

Diệp Thành không nghĩ ngợi nhiều, hắn lật người nhảy lên, cầm thanh kiếm Xích Tiêu trong tay, Đại La Thần Đỉnh và rất nhiều binh khí đã lơ lửng trên đầu.

Hắn nâng mức phòng ngự của mình lên cao nhất, căng thẳng nhìn thế giới trước mặt.

Thế giới xám xịt, tối tăm, ẩm thấp và cực kỳ lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt, nhưng điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là ở đây không có áp lực mạnh, cũng không có ác oán.

“Đây là đâu?”, Diệp Thành lấy linh châu phát sáng ra, chiếu rọi thế giới quái dị có chu vi chưa đến mười trượng này.

Ối!

Ngay sau đó, Diệp Thành đột nhiên lùi lại một bước, bởi vì hắn dùng linh châu chiếu sáng nhìn thấy có người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá trước mặt.

Hắn cảm thấy rất kỳ quái, gọi là người chi bằng nói là nửa người nửa đá, bởi vì từ ngực trở xuống là đá, phía trên mới là thân thể bằng xương bằng thịt, hơn nữa tóc tai bù xù, người gầy như cái xác khô.

Hơn nữa, Diệp Thành có thể nhìn thấy rõ ràng tử khí bao quanh toàn thân người đó, dường như người ấy đã cận kề cái chết, không chịu nổi dù chỉ một phong ba, toàn thân phủ đầy bụi, không biết đã ngồi đây bao nhiêu năm tháng.

“Người… Người là ai?”, Diệp Thành vô thức hỏi.

Thật lâu sau, hắn cũng không nghe thấy câu trả lời.

“Tiền bối?”, Diệp Thành đứng lại, thử hỏi dò.

Lúc này, mí mắt của người nửa người nửa đá mới run lên một chút, ông ấy đã quá già hoặc vì đã quá mệt, mí mắt run lên một lúc mới mở được, đôi mắt mờ đục, hơn nữa còn ảm đạm không có một tia sáng.

“Ngươi là ai?”, giọng người đó yếu ớt mà khàn khàn, già nua, điều quỷ dị nhất là sau khi nói xong câu đó, phần thân thể bằng xương bằng thịt của ông ấy lại hoá đá thêm một tấc.

Cảnh tượng này khiến Diệp Thành suýt sợ đến phát khóc, nếu nói thêm vài câu nữa thì người trước mặt hắn sẽ biến thành đá hết mất.

“Ngươi là ai?”, không thấy Diệp Thành trả lời, người đó lại hỏi.

“Vãn bối Diệp Thành tự ý chạy vào động phủ của tiền bối, mong tiền bối tha tội”, Diệp Thành vội vàng chắp tay cúi đầu hành lễ.

“Lại đây”, khí tức của người kia lúc có lúc không, hơn nữa mỗi câu nói đều như dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Mặc dù Diệp Thành thực sự không muốn nhưng vẫn phải di chuyển, chu vi của nơi quái quỷ này chưa tới mười trượng, cho dù hắn muốn lùi lại cũng khó ra được, nếu người kia muốn giết hắn thì cũng chẳng phải quan tâm tới vài trượng này.

Sau khi tiến lên vài bước, Diệp Thành dừng lại cách người kia nửa trượng.

“Tiền bối”, Diệp Thành lại chắp tay lần nữa.

Lúc này, người kia mới khó khăn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn hắn.

Nhưng khi người kia nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, trong đôi mắt già nua đục ngầu lại hiện lên tia sáng, bàn tay khô quắt chợt nâng lên, túm chặt lấy Diệp Thành, cảm xúc của ông ta cũng trở nên vô cùng kích động.

“Sư tôn”, người kia dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, gọi ra hai chữ này.

“Sư tôn?”, nhìn người đang kích động giữ chặt lấy mình, Diệp Thành sững sờ.

“Sư tôn, con là Chung Viêm đây!”, thấy Diệp Thành sững sờ, người đó càng thêm kích động, nước mắt trào lên từ trong đôi mắt già nua ấy.

“Tiền bối à, người nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cố hết sức thoát khỏi tay người đó, vội vàng lùi lại một bước.

“Không thể nào”, người đó nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khao khát, muốn đứng dậy nhưng thân dưới đã hoá đá nên không thể nhúc nhích, ông ấy chỉ có thể giơ bàn tay già nua khô gầy muốn chạm vào Diệp Thành nhưng lại không với tới.

Thấy người đó như vậy, Diệp Thành không đành lòng. Ông ấy đã già lắm rồi, giống như một ông lão không nơi nương tựa, ngọn lửa linh hồn có thể dập tắt bất cứ lúc nào, thật sự đã tới bờ vực của cái chết.

Cuối cùng Diệp Thành mím môi, bước lên một bước, chắp tay nói: “Tiền bối, con là Diệp Thành, không phải sư tôn của người, người nhận nhầm rồi”.

“Ta không thể nhận nhầm được”, ông lão vẫn nhìn Diệp Thành chằm chằm, nói với vẻ gần như cầu xin: “Ngươi có thể lại gần hơn cho ta xem mắt phải của ngươi không? Mắt phải cửa sư tôn ta chính là Tiên Nhãn”.

Mắt trái? Tiên Nhãn?

Diệp Thành sửng sốt, lòng thầm kinh ngạc: “Sư tôn người này chắc có dáng vẻ giống hệt mình, Tiên Luân mà ông ấy nói cũng là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”

“Tiểu hữu có thể cho ta xem không?”, ông lão vẫn nhìn Diệp Thành gần như cầu xin.

“Đương nhiên có thể”, Diệp Thành mỉm cười, bước về phía trước rồi cúi người, nghiêng mặt về phía ông lão, chủ yếu để cho mắt trái của mình lại gần cho ông lão nhìn rõ.

Ông lão cũng cố hết sức nghiêng người về phía trước, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm mắt trái của Diệp Thành.

Diệp Thành không nhúc nhích một lúc lâu.

Một lúc lâu, ông lão cũng không nói gì.

Sau mười giây, Diệp Thành rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đục ngầu ấy lại trở nên mờ mịt, ảm đạm, vẻ mặt ông cũng thoáng chốc trở nên già nua, cơ thể cũng hoá đá từ ngực lan tới vai.

“Không phải, ngươi không phải”, ông lão yếu ớt lắc đầu, khí tức lúc có lúc không, bất cứ lúc nào cũng có thể hoá đá.

“Tiền bối, sao người lại ở đây?”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn ông lão, thử hỏi: “Người cũng là cao thủ còn sống sót sau chiến tranh cổ đại sao?”

“Không phải”.

“Vậy người là…”

“Ta là người của Đại Sở”, cuối cùng ông lão cũng nói ra bí mật: “Năm trăm năm trước, ta tới đây tìm sư tôn, gặp phải tà linh đáng sợ, mấy lần suýt bỏ mạng nên mới trốn vào trong tảng đá này, ta đã ở đây năm trăm năm”.

“Người cũng đến đây tìm người?”, Diệp Thành hơi bất ngờ.

“Nghe lời này thì tiểu hữu cũng đến đây tìm người sao?”, ông lão khó nhọc ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, nhưng ánh mắt lại hơi kỳ lạ, nhìn Diệp Thành, ông ấy cảm giác như đang nhìn sư tôn của mình.

“Cũng… Cũng gần như là thế ạ!”, bị ông lão nhìn như vậy, Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên, hắn cười: “Chúng con tới đây tìm Huyền Hoàng, ừm, là Huyền Hoàng từng thống nhất Đại Sở đó ạ”.

“Huyền Hoàng?”, ông lão hơi kinh ngạc: “Năm trăm năm trước Huyền Hoàng đã rồi mà, sao lại ở Thập Vạn Đại Sơn?”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm ạ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ngươi không nên vào đây!”, ông lão thở dài.

“Vãn bối cũng không có cách nào”, Diệp Thành vội đáp, nhìn ông ấy với vẻ mong chờ: “Tiền bối, người có thể nói cho con biết làm sao để ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK