Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1070: Tin dữ liên tiếp kéo đến

“Các ngươi tiếp tục đi”, dưới ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của mọi người, Diệp Thành thản nhiên phất tay rồi vác Tiết Lâm ra khỏi tửu lâu.

Tuy nhiên hai ba giây sau, hắn lại quay trở về, nhìn những người trong tửu lâu một cách rất nghiêm túc: “Phiền các vị đạo hữu báo tin cho Thị Huyết Điện, bảo bọn họ chuẩn bị tiền, đợi khi nào rảnh ta sẽ đến lấy”.

Nói xong hắn phất tay áo, rời đi trông rất phong độ.

Mãi đến bốn năm giây sau khi hắn rời đi, người trong tửu lâu mới đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

“Lão phu nhẩm tính rồi, đây hẳn là bắt cóc đấy”, một lão bối tu sĩ trông khá giảo hoạt vuốt râu nói.

Ngay khi lời này vừa thốt ra, tất cả ánh mắt trong tửu lâu đều đồng loạt nhìn về phía ông ta, ai cũng mang vẻ mặt đầy ẩn ý: Ông tính cũng chuẩn đấy.

Chẳng mấy chốc, tin tức ở đây như được chắp thêm cánh truyền khắp Bắc Sở.

Ngay lập tức, vùng đất này trở nên sục sôi.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện, hơn nữa còn bắt cóc một cách ngang nhiên như vậy.

Nhưng nghĩ lại chuyện hôm qua thì họ lại thấy bình thường, đã có người dám giết trưởng lão của Thị Huyết Điện ngay trước mặt bao người, so ra thì chuyện bắt cóc này chỉ như trò đùa trẻ con.

Giờ phút này, trong đại điện của Thị Huyết Điện chật kín người, đếm kỹ thì thấy có hơn trăm người, khí tức của ai cũng hùng hậu, tu vi của ai cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Thân phận của những người này không đơn giản, họ là những người giữ chức vụ cao của rất nhiều thế lực ở Bắc Sở, về phần vì sao họ lại tập trung ở Thị Huyết Điện thì đương nhiên là liên thủ cùng nhau tiến về phía Nam.

“Mục đích của lần Nam tiến này là tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở, mong các vị đạo hữu thành tâm hợp tác”, Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, giọng nói vang vọng khắp đại điện, tràn đầy uy nghiêm vô thượng.

“Điện chủ, không phải ta tự hạ thấp uy danh của mình”, một lão tổ của thế gia ẩn thế nhẹ nhàng vuốt râu: “Nhưng Nam Sở bây giờ không giống trước kia, chúng ta vội vàng hợp lực thế này thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, nếu muốn tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở thì cần phải bàn tính kỹ hơn”.

“Nói thật, cho dù chúng ta hợp lực thì thực lực cũng chỉ ngang với Thiên Đình mà thôi”, một lão tổ của gia tộc khác suy tính: “Muốn hoàn toàn tiêu diệt Thiên Đình, tốt nhất nên kêu gọi thêm nhiều thế lực cùng tham gia, chúng ta cần thực lực tuyệt đối để áp chế”.

“Lời của hai vị đạo hữu không phải không có lý”, Thị Huyết Diêm La cười nhạt: “Nhưng các vị đừng quên Diệp Thành đã chết, Thiên Đình của Nam Sở như rắn mất đầu, sức chiến đấu của chúng cũng giảm đi rất nhiều, tập kích bất ngờ chắc chắn sẽ có hiệu quả không ngờ đến”.

Nói đến đây, Thị Huyết Diêm La lại mỉm cười, khoé miệng mang theo nụ cười giễu cợt: “Binh gia hữu vân, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho dù không đấu lại bọn chúng cũng phải ngăn chúng xây tường thành. Trận chiến này chúng ta chiếm lợi thế tuyệt đối, tiến công lúc nào, tiến công ở đâu, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Ta không tin chúng có thể giữ được biên giới hơn ba triệu dặm gió thổi không lọt”.

“Ta hiểu ý của điện chủ, chúng ta đi quấy nhiễu chúng chứ gì!”, một ông lão gầy gò nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóc: “Chiến lâu sẽ kiệt sức, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự”.

“Huyết Linh đạo hữu nhìn thật thấu đáo, trận chiến này chúng ta…”, Thị Huyết Diêm La còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị một người mặc đồ đen xông vào cắt ngang.

“Có chuyện gì?”, Thị Huyết Diêm La trầm giọng hỏi.

“Bẩm điện chủ, Tiết… Tiết Lâm bị bắt cóc rồi ạ”.

“Bị bắt cóc?”, giọng Thị Huyết Diêm La trở nên lạnh băng, ông ta nhìn chằm chằm khiến người mặc đồ đen sởn gai ốc.

“Ở thành Cửu Thiên, bị… bị một người thần bí bắt cóc ạ”, người nọ run rẩy, không dám thở mạnh: “Trước khi đi người đó còn bảo… bảo Thị Huyết Điện chuẩn bị tiền”.

“Phản rồi, tạo phản rồi”, Thị Huyết Điện tràn ngập tiếng mắng chửi giận dữ.

“Báo cáo!”, lại thêm một người mặc đồ đen nữa hoảng hốt chạy vào đại điện: “Điện chủ, mỏ linh thạch của chúng ta ở Thương Nguyệt Cổ Địa bị… bị cướp sạch rồi, tổn thất nặng nề”.

“Huyết Thương làm ăn kiểu gì vậy hả?”, Tiết Lâm vừa xảy ra chuyện, bây giờ lại có tin dữ khiến cho Thị Huyết Diêm La vô cùng tức giận.

“Sự việc xảy ra đột ngột, phía trưởng lão Huyết Thương cũng bị đánh trở tay không kịp”, người áo đen vội vàng nói.

“Có biết là thế lực nào không?”, Thị Huyết Diêm La lạnh lùng hỏi.

“Không… Không biết ạ”.

“Vậy thì tra cho ta”, Thị Huyết Diêm La hét lên như sấm rền: “Ta muốn xem là kẻ nào không biết sống chết, tra ra được không cần báo cáo, dù là ai cũng tiêu diệt tại chỗ cho ta”.

“Báo cáo!”, Thị Huyết Diêm La vừa dứt lời, lại có người áo đen nữa chạy vào đại điện.

“Nói”.

“Căn cứ của Thị Huyết Điện ở Bắc Thượng Cổ Địa đã bị phá huỷ”, người này vội vã nói: “Huyết Thương trưởng lão bị giết ngay tại chỗ, Bắc Thượng Cổ Địa đã… đã trở thành một… một đống đổ nát”.

“Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La phẫn nộ đập mạnh xuống chiếc bàn ngọc bên cạnh khiến nó vỡ nát.

“Báo cáo”, ông ta vừa dứt lời, người áo đen thứ tư chạy vào, hơn nữa giọng điệu còn rất gấp gáp: “Báo cáo điện chủ, phân các của Thị Huyết Điện ở Vân Táng Cổ Địa bị… bị phá huỷ rồi, cây Thị Huyết Linh Lung cũng bị đào cả rễ”.

“Cái gì?”, Thị Huyết Diêm La đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên dữ tợn, có vẻ ông ta rất coi trọng cây Thị Huyết Linh Lung đã bị đào đi ấy.

“Báo cáo”, Thị Huyết Diêm La đúng là không nên lên tiếng, lời ông ta vừa dứt lại có người mặc đồ đen thứ năm chạy vào.

“Lần này lại là gì nữa!”, Thị Huyết Diêm La hung dữ nhìn người nọ.

“Thị… Thị Huyết Trì của Linh Càn Cổ Địa bị… bị hút cạn rồi ạ”.

“Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La hoàn toàn nổi giận giống như con sư tử điên, tiếng hét như sấm, chấn động cả đại điện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”.

Thấy Thị Huyết Diêm La gầm lên như một con chó điên, thành viên của các thế gia ẩn thế trong điện đều đưa mắt nhìn nhau.

“Xem ra có thế lực thần bí nhắm vào Thị Huyết Điện rồi”, có người trầm ngâm lên tiếng.

“Điều ta tò mò là thế lực nào lại có thể liên tiếp làm ra hành động lớn như thế”.

“Khả năng cao là người của Thiên Đình ở Nam Sở”, một ông lão khẽ vuốt râu: “Đại Sở hiện nay cũng chỉ có họ dám gây chuyện với Thị Huyết Điện, hơn nữa Diệp Thành lại vừa chết ở Bắc Sở, bọn họ có đủ lý do để báo thù”.

“Ngoài Thiên Đình của Nam Sở cũng có thể là tám vị vương, nhưng khả năng này không lớn lắm, dù sao cũng còn có hậu duệ của các vị hoàng đế giữ chân”.

Khi mọi người đang xì xào nói chuyện, tiếng hét giận dữ của Thị Huyết Diêm La đã im bặt.

Thấy vậy, lão tổ của Huyết Linh thế gia mới bước về phía trước, ngập ngừng nhìn Thị Huyết Diêm La: “Điện chủ, chúng ta có tạm hoãn liên thủ không?”

“Hoãn”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân bước ra khỏi đại điện, vẻ mặt hung dữ như ác ma.

“Hay rồi, uổng công tới đây một chuyến”, mọi người trong điện đều nhún vai, hậm hực bước ra khỏi đại điện.

Nhưng vừa ra khỏi Thị Huyết Điện thì người của các gia tộc đã vây quanh họ: “Lão tổ, xảy ra chuyện rồi”.

“Không có quy củ gì cả”, đám lão tổ trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”

“Mỏ linh thạch… bị cướp rồi ạ”.

“Cái gì?”, sau đó là một loạt tiếng hét giận dữ, các lão tổ đồng loạt bước lên hư thiên, ai nấy đều chạy nhanh hơn cả thỏ.
Chương 1071: Lời đồn

Dưới bầu trời, Bắc Sở vô cùng náo nhiệt.

Trước tiên phải nói đến Huyết Khung, ông ta dẫn theo đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện không hề kiêng dè, khiến ai nhìn thấy cũng sợ mất mật.

Lại nói đến Thị Huyết Thần Ảnh, tuy hành động bí mật nhưng động tĩnh lại không nhỏ, những thành cổ có danh tiếng của gần một nửa Bắc Sở đều có dấu vết của chúng, chúng canh giữ sát sao tại truyền tống trận.

Cuối cùng là thế lực của Viêm Hoàng ở Bắc Sở, tuy rằng thực lực không bằng một phần một trăm của Thị Huyết Điện nhưng lại toàn làm ra động tĩnh lớn, hơn nữa rất nhiều thế lực ở Bắc Sở đều lần lượt bị quấy rối.

Điều khiến người dân Bắc Sở khó hiểu là đến giờ họ vẫn chưa biết là thế lực nào đang âm thầm quấy rối.

“Hai ngày nay lạ thật, sao Bắc Sở lại xảy ra nhiều chuyện thế chứ?”, nơi các tu sĩ tụ tập, tiếng bàn tán xôn xao đã hình thành một làn sóng: “Đầu tiên là Diệp Thành giết Thương Minh, sau đó là Diệp Thành tự nổ, tiếp nữa là Bắc Chấn Thương Nguyên, bây giờ các thế lực lớn của Bắc Sở đều bị kéo vào, đại loạn à?”

“Xem ra thiên hạ sắp hỗn loạn rồi”.

“Thế cục của thiên hạ này, chia lâu rồi tất hợp, hợp lâu rồi tất chia”, có người vuốt râu nghiêm túc nói: “Xem ra Bắc Sở cách ngày thống nhất không còn xa nữa”.

“Ôi không thể tin được, không thể tin được, điện chủ Thị Huyết Điện chết rồi, còn bị chém bay đầu”, ở nơi tu sĩ tụ tập sôi nổi, trong làn sóng thuỷ triều bàn tán không ngừng vang lên tiếng gào thét thế này.

Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người đều tập trung về một phía.

Đập vào mắt họ là ông lão áo trắng vác bao gai, lúc này ông ta vẫn đang gào thét ầm ĩ, đó chẳng phải Lưu Năng sao?

“Ta nói này, ngươi đừng tung tin đồn thất thiệt, cẩn thận Thị Huyết Điện giết ngươi đấy”, có người nhìn Lưu Năng với vẻ mặt không tin.

“Linh tinh, ta tận mắt nhìn thấy mà, còn có thuỷ tinh ký ức làm chứng nữa”, Lưu Năng đổ hết thuỷ tinh ký ức trong bao gai ra: “Không phải đùa đâu, chúng ta có bằng chứng”.

“Mẹ kiếp, đúng là thật này”, đã có người cầm thuỷ tinh ký ức lên, khi nhìn thấy hình ảnh bên trong thì ngạc nhiên hô lên.

“Có… Có thật không đấy?”, trong thành cổ tập trung tu sĩ lập tức bùng nổ.

“Tám phần là thật rồi”.

“Không thể nào!”, có người gãi đầu: “Ông ta là điện chủ Thị Huyết Điện cơ mà, cho dù Thiên Đình của Nam Sở cũng không có thực lực này!”

“Ta đã tận mắt chứng kiến rồi, có thể là giả sao?”, Lưu Năng hoà vào đám đông phun nước bọt khắp trời, khả năng diễn xuất của ông ta không phải dạng vừa, lừa cho ai nấy đều ngớ người.

Hơn nữa ông ta rất thông minh.

Diệp Thành đưa cho ông ta rất nhiều linh thạch ký ức, nhưng ông ta chỉ đưa cho mọi người xem ký ức điện chủ Thị Huyết Điện bị giết, mục đích là khuấy đục vũng nước này trước, còn những linh thạch ký ức còn lại sẽ lần lượt xuất hiện theo trình tự như kế hoạch ban đầu.

Phải nói rằng chiêu này của Diệp Thành đã gây ra sóng gió rất lớn.

Tạm thời không nói đâu xa, chỉ nói đến điện chủ chín phân điện lớn của Thị Huyết Điện.

Nhận được tin tức, điện chủ chín phân điện lớn của Thị Huyết Điện đều bất giác xoa cằm, trong mắt lập loè tia sáng bất định, nhất là Huyết Khung vẫn đang truy sát Hạo Thiên thế gia, ông ta dứt khoát ra lệnh ngừng tìm kiếm.

“Điện chủ, tám phần chỉ là lời đồn thôi”, một thống lĩnh bên cạnh ông ta lên tiếng.

“Nhưng nếu là thật thì sao?”, Huyết Khung khẽ nheo mắt, nếu là thật thì việc ông ta cần làm không phải là đuổi theo Hạo Thiên thế gia, mà là gấp rút trở về giành chức điện chủ.

So với những thống lĩnh kia, ông ta là điện chủ phân điện thứ chín nên phải suy nghĩ xa hơn, nếu chỉ đồn thổi thì đương nhiên là tốt nhất.

Nhưng nếu là thật thì sao? Vậy thì phải cân nhắc kỹ lưỡng, nếu Thị Huyết Diêm La thật sự đã bị giết thì vị trí điện chủ Thị Huyết Điện sẽ bị bỏ trống. Ông ta là điện chủ phân điện, có tư cách cạnh tranh ngôi vị điện chủ Thị Huyết Điện, bây giờ ông ta đang dẫn quân ra ngoài, so với những điện chủ khác thì ông ta đã mất đi cơ hội tốt.

Không sợ việc to tát, chỉ sợ điều không may, nghĩ thông suốt điều này, Huyết Khung lập tức trầm giọng bảo: “Truyền lệnh xuống, đại quân ở tại chỗ chờ lệnh”.

“Điện chủ tin thật đấy à?”, thống lĩnh đó ngạc nhiên nhìn Huyết Khung.

“Sao nhiều lời thế, truyền lệnh xuống đi!”, Huyết Khung đùng đùng nổi giận: “Còn nữa, truyền tin cho Phong Ảnh, mau chóng tới gặp ta”.

“Tuân…tuân lệnh”, thống lĩnh kia lập tức rút lui.

Nhìn thống lĩnh kia bước ra ngoài, trong mắt Huyết Khung loé lên một tia sắc bén: “Thị Huyết Diêm La, nếu chuyện này là thật thì là ông trời giúp ta”.

Nói rồi, khoé môi ông ta nở nụ cười nhạo báng.

Nếu là trước kia, dưới tình hình này, ông ta chỉ có thế lực yếu ớt đương nhiên không dám về giành ngôi vị điện chủ.

Nhưng bây giờ ông ta đã không phải Huyết Khung của trước kia nữa, ông ta có quyền điều động Thị Huyết Thần Ảnh, nói thẳng ra là sau khi Thị Huyết Diêm La chết, Thị Huyết Thần Ảnh vẫn tuân theo lệnh của ông ta, có họ giúp sức, ông ta hoàn toàn có thực lực giành ngôi vị điện chủ.

Có lẽ ham muốn quyền lực đã dần nuốt chửng tâm trí, khiến ông ta hoàn toàn quên mất mình còn có nhiệm vụ truy sát Hạo Thiên thế gia.

Nhưng việc làm của ông ta lại chính là điều Diệp Thành mong muốn.

Tuy đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện đã được chăm sóc ổn định lại, nhưng Bắc Sở vẫn sục sôi, không chỉ Bắc Sở mà lúc này Nam Sở cũng náo nhiệt như thế.
Chương 1072: Cô ấy đã đến Hoan Hải rồi

“Tiểu tử Diệp Thành kia đúng là cái gì cũng giỏi!”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, các lão bối tặc lưỡi cảm thán: “Khả năng tung tin đồn thất thiệt cũng rất bài bản”.

“Chắc lúc này điện chủ chín phân điện lớn của Thị Huyết Điện đều đứng ngồi không yên”, Chung Giang khẽ cười.

“Như vậy các thế lực lớn ở Bắc Sở sẽ yên tĩnh một thời gian”.

“Mọi người có nghĩ rằng Thị Huyết Diêm La thật sự đã bị Diệp Thành giết không?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn quanh mọi người trong điện một lượt.

“Lời đồn mà ông cũng tin à?”, Cổ Tam Thông vừa lau thiết kiếm vừa ung dung nói: “Thị Huyết Điện là nơi nào? Là nơi mà ai cũng có thể đến sao? Dù hắn có thần kỹ tuyệt sát cũng phải gặp được Thị Huyết Diêm La mới được!”

“Cũng đúng”, lão tổ nhà họ Tô sờ cằm: “Nhưng hắn làm vậy, chúng ta lại có thêm rất nhiều thời gian để xây tường thành”.

Khi Nam Sở, Bắc Sở đều đang sục sôi thì Diệp Thành lại vắt chân ngồi nhàn nhã ở một xó xỉnh, thích thú nhìn Bắc Sở rộng lớn.

Mà bên cạnh hắn là một người đang bị trói bằng dây thừng tiên, miệng còn bị nhét một chiếc tất thối đen kịt, không biết vì thối quá hay vì bị đánh mà nước mắt lưng tròng.

Người này không cần phải nói cũng biết, chính là Tiết Lâm đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện.

Nói ra thì Tiết Lâm cũng là người quen cũ của Diệp Thành, trước đây khi chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện xuất hiện, mục đích chính là bắt Diệp Thành, sau đó bị Diệp Thành xử lý hết một loạt, nếu Thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện không đến thì có lẽ chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện đã biến thành đống bùn nhão từ lâu.

Bây giờ hắn bắt Tiết Lâm tới đây cũng coi như làm chuyện năm đó chưa làm, bắt muộn cũng vẫn là bắt mà!

“Chắc Hạo Thiên thế gia đã tới Long Khê Cổ Địa rồi”, Diệp Thành nhìn thoáng qua bản đồ: “Hy vọng không xảy ra biến cố gì”.

“Thánh chủ”, sau tiếng gọi, Lưu Năng bay vụt đến xuất hiện bên cạnh Diệp Thành.

“Thế nào rồi?”

“Người đúng là liệu sự như thần!”, Lưu Năng ngồi bệt xuống đất, uống một hớp rượu rồi toét miệng cười: “Huyết Khung thật sự lệnh cho đại quân phân điện thứ chín dừng lại, bây giờ chắc ông ta đang cân nhắc quay về Thị Huyết Điện giành lấy ngôi vị điện chủ”.

“Tuy cách này tốt nhưng không lâu nữa sẽ bị bại lộ”, Diệp Thành cười nhẹ: “Chúng ta vẫn phải gây rối tiếp”.

“Đương nhiên phải gây rối rồi! Hế? Đây chính là đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện à? Hoá ra là có diện mạo này, chắc hắn cũng đáng giá rất nhiều tiền đấy”, Lưu Năng nói rồi còn vỗ vai Tiết Lâm, khuôn mặt già nua tươi cười doạ cho Tiết Lâm khóc thét.

“Hạo Thiên thế gia tới đâu rồi?”

“Tin tức vừa truyền đến, họ đang ở Long Khê Cổ Địa rồi”, Lưu Năng lại uống thêm một ngụm rượu: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hai ngày nữa họ sẽ đến thế giới phàm trần”.

“Phía Nam Sở thì sao?”, Diệp Thành cũng lấy bầu rượu ra.

“Mọi người vẫn đang làm việc hăng say, khí thế ngất trời”, Lưu Năng cười lớn, để lộ chiếc răng cửa ố vàng: “Bây giờ Thiên Đình đang chiến công một thể, dù Thị Huyết Điện có tới chúng ta cũng không sợ, cùng lắm thì đánh một trận thôi!”

“Có tin gì về Thiền Uyên Cổ Thành Bắc Chấn Thương Nguyên không?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Ba canh giờ trước họ đã rút lui khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên”, Lưu Năng đáp lại: “Theo tin tình báo nhận được lúc trước thì họ đã rút lui theo lộ trình Thánh chủ đưa ra. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì họ cũng sẽ tới Nam Sở cùng khoảng thời gian với Hạo Thiên thế gia”.

“Gửi bốn bức thư này đến Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia, Thất Tịch Cung và Huyền Thiên thế gia”, Diệp Thành lấy ra bốn cuộn thư cổ rồi đưa cho Lưu Năng: “Mau lên”.

“Thánh chủ sợ Thị Huyết Điện sẽ ra tay với họ à?”

“Một loạt hành động của chúng ta hôm nay đã chọc giận Thị Huyết Điện”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu Thị Huyết Diêm La thật sự nổi điên, tất cả các thế lực chống lại bọn chúng sẽ bị tiêu diệt, đó là điều không thể tránh khỏi, chỉ khác là thời gian sớm hay muộn mà thôi”.

“Ta sẽ đi ngay bây giờ”, Lưu Năng cầm lấy thư rồi biến mất ngay lập tức, đúng là đến nhanh đi cũng nhanh.

Sau khi ông ta đi, Diệp Thành mới tách ra một phân thân.

Sau đó hắn dùng bí pháp liên kết lạc ấn sinh mệnh Tiết Lâm với phân thân.

Cuối cùng, phân thân của hắn đưa Tiết Lâm bay về một hướng, chỉ đợi thời điểm thích hợp đòi tiền chuộc từ Thị Huyết Điện.

“Tiếp tục”, sau khi phân thân đi hắn mới duỗi eo, trên tay có thêm một bức chân dung, đó là một thanh niên da trắng, đệ tử chân truyền thứ ba của Thị Huyết Điện – Tôn Hạo.

Nhưng hắn còn chưa kịp cất bước thì thần hải chợt rung lên, sau đó có tiếng hô: “Lão Đại, ta muốn đến Bắc Sở”.

“Cứ ngoan ngoãn ở lại Hoan Hải chờ sư phụ ta đi”, Diệp Thành mắng: “Nếu ngươi dám tự ý đến Bắc Sở, lão tử sẽ đá chết ngươi”.

“Nói đến sư phụ lão Đại, ta phải nói cho huynh chuyện này”, tinh thần đạo thân ngoáy tai: “Với trí thông minh của ta thì cô ấy đã tới Hoan Hải rồi”.

“Lý do”.

“Công công thổ địa và sơn thần nơi này đã nhìn thấy cô ấy, có phải lý do này rất mới mẻ không?”

Nghe đến đây, Diệp Thành khẽ nhíu mày: “Họ có nói gặp khi nào không?”

“Lão Đại, chắc huynh nghĩ nát tóc cũng không ngờ tới đâu”, lời đạo thân Tinh Thần nói đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK