Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bát hoang chưởng!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn tung một chưởng về phía Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng không lùi mà tiến, cửu thiên huyền linh ấn mạnh mẽ được tung ra.

Quyền chưởng giao nhau khiến cả hai cùng lùi về sau.

Vút! Vút!

Âm thanh của kiếm vang từ bên trái và phía sau, ngoài ra, Cơ Tuyết Băng ở hai bên trái phải cũng công kích đến, một nhát trường kiếm chém ra với kiếm mang mang theo uy lực vô cùng lớn.

Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, hai phần phân thân của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên hoá thành hư vô, còn bản chính Diệp Thành cũng đã di chuyển tới phần phân thân khác vào giây phút trước đó, cho dù thân mang Tiên Thiên Canh Khí thì hắn cũng không dám đấu chọi với Cơ Tuyết Băng.

Thiên Vũ Địch Phàm!

Giọng của nữ nhân thanh tao vang lên, một bóng hình Cơ Tuyết Băng trong đó kết ấn, lại một lần nữa muốn tận dụng bí pháp này để hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, ảo ảnh phân thân và trận đồ bát quái phòng ngự kia của Diệp Thành.

Ngay sau đó, Thiên Giáng Thần Vũ, khắp nơi nhuốm thần hoa, khung cảnh đẹp đến lạ thường.

“Chịu thiệt một lần, muội cho rằng ta sẽ bị lừa lần thứ hai sao?”, Diệp Thành cũng bắt đầu ra tay, hắn dùng chân hoả khơi gợi sức mạnh của đại địa hoả, sau đó ngưng tụ thành vòng xoáy biển lửa phá đi Thiên Vũ Địch Phàm kia.

Thiên Vũ Địch Phàm!

Nào ngờ, một bóng hình Cơ Tuyết Băng khác thi triển bí pháp giống hệt như vậy, xem ra cô ta cũng biết Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị hạn chế bởi thời gian nên mới muốn nhanh chóng hoá giải Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phân thân ảo ảnh của Diệp Thành, nếu không thì khi ba bí thuật này phối hợp với nhau, kể cả ba người như cô ta cũng không tránh khỏi việc bị rối trí.

“Còn muốn nữa?”, Diệp Thành nghiến răng, đây là lần thứ hai hắn ngưng tụ ra vòng xoáy biển lửa, và lại một lần nữa địch lại với Thiên Vũ Địch Phàm.

Thiên Vũ Địch Phàm!

Trong cùng một khoản thời gian, bóng hình Cơ Tuyết Băng thứ ba cũng sử dụng bí pháp này.

Có lẽ cô ta ra tay quá nhanh nên Diệp Thành còn chưa kịp triệu gọi chân hoả và sức mạnh đại địa hoả thì trời đã giáng thần vũ, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trong chốc lát bị huỷ hoại, còn trận đồ bán quái cũng bị phá tan tành khiến hai mươi mấy phần phân thân của Diệp Thành trong chốc lát biến mất hơn một nửa.

“Cùng thôn tính phải không?”, Diệp Thành nghiến răng, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi khoé miệng, trong chốc lát khiến lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phần phân thân ngưng tụ lại.

Cơ Tuyết Băng thấy vậy khì khẽ cau mày, sau đó cả ba bóng hình Cơ Tuyết Băng lần lượt kết thủ ấn khác nhau.

Thiên Vũ Địch Phàm!

Tam Thiên Hoa Giới!

Phong Quyển Khiên Trần!

Ba tiếng hô vang lên cùng một lúc từ ba hóng hình Cơ Tuyết Băng.

Đột nhiên, trời đổ mưa to bao trùm khắp chiến đài, những cánh hoa vô hình xuất hiện dị thường, lúc bay trong không gian, lúc bay trên chiến đài, trông giống như thế giới vạn hoa rực rỡ vô cùng, cuối cùng những cơn gió vô hình hình thành nên vòng xoáy hữu hình, trong đó đột nhiên có những phù văn dị thường hiển hiện.

Cơ Tuyết Băng thi triển cùng một lúc ba mật pháp lớn, sự kết hợp giữa gió và hoa, hoa và mưa liên quan mật thiết với nhau, thế nhưng thế giới mà ba mật pháp lớn tạo ra lại tuyệt đẹp khiến người ta phải trầm trồ.

“Muốn đánh bại ta trong một lần sao?”, Diệp Thành thầm nhủ, đầu tiên hắn vận vòng xoáy lửa được ngưng tụ ra từ đại địa hoả ngăn lại Thiên Vũ Địch Phàm!

Phụt! Phụt! Phụt!

Thế nhưng những cánh hoa hư ảo bay trợp trời kia lại bá đạo hơn cả những cơn mưa từ trên trời giáng xuống, nó trông có vẻ đẹp choán mắt người nhìn nhưng thực chất lại mang theo nguy cơ tiềm ẩn kinh người. Diệp Thành phát hiện ra chỉ cần một phần phân thân của mình chạm phải cánh hoa thì lập tức sẽ trở nên vô hình, đến cả Tiên Thiên Canh Khí mang trên người cũng bị cánh hoa dị thường kia rơi vào tạo ra từng đốm lỗ chỗ.

Nếu nói bá đạo nhất thì phải kể đến phong quyển khiên trần, nó là cơn gió vô hình nhưng lại là vòng xoáy hữu hình, mang theo phù văn xếp thành hàng khiến những Ảo Ảnh Phân Thân, Tiên Thiên Canh Khí và trận đồ bát quái của Diệp Thành trong chốc lát hoá thành hư vô.

Phụt!

Diệp Thành phun ra ngụm máu tươi, cả cơ thể đầm máu.

“Cửu thiên huyền linh, cấm”.

“Cửu thiên huyền linh, trấn”.

“Cửu thiên huyền linh, diệt”.

Diệp Thành vẫn chưa đứng vững, cả ba bóng hình Cơ Tuyết Băng đã bao vây lấy hắn, lại là ba âm thanh tự nhiên trong trẻo vang lên từ cả ba bóng hình kia, và ngay sau đó là ba bí pháp đồng thời được thi triển.

Ngay sau đó, dưới chân Diệp Thành hiện lên đại trận dị thường, cứ thế cấm cố hắn, tiếp đến, một bông hoa sen to tầm năm trượng hiển hiện, còn Diệp Thành đang đứng giữa bông hoa đó.

Chỉ thấy từng cánh hoa sen long lanh trong suốt, sáng đẹp vô ngần lần ôm trọn lấy Diệp Thành giống như hình thành nụ hoa trấn áp Diệp Thành ở giữa.

Diệp Thành phun ra máu, cho dù chân khí trong vùng đan hải của hắn có dồi dào đi chẳng nữa thì cũng không thể xông phá cấm cố và trói buộc, ngược lại bông hoa sen đang ràng buộc hắn lại bốc lên khí tam sắc không ngừng huỷ diệt và hoá giải khí huyết của hắn.

“Phá thế nào đây?”, Diệp Thành nghiến răng, cố gắng chống lại.

Hắn biết nếu như bông hoa sen đang nở này hoá thành nụ hoa thì sẽ trói hắn triệt để ở bên trong, tới lúc đó hắn nhất định chỉ còn đường chết.

“Đây chính là thực lực thật sự của Huyền Linh Chi Thể sao? Có…có cần phải kinh người thế này không chứ?”, thấy Diệp Thành bị cấm cố, bên dưới chiến đài vang lên những âm thanh của tiếng tặc lưỡi kinh ngạc.

“Thật kỳ diệu”, ở vị trí ngồi, Tư Đồ Tấn cau mày.

“Nếu Diệp Thành không phá được cấm cố thì nhất định sẽ bị giết ngay tại chỗ”, Thượng Quan Bác cũng trầm giọng nói.

“Ngươi phải cố gắng trụ đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên nắm chặt tay, khuôn mặt nhìn lên chiến đài rõ vẻ lo lắng. Thủ đoạn của Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng khiến cô ta hết sức ngỡ ngàng còn hoàn cảnh hiện tại của Diệp Thành lại khiến cô ta phải tái mặt.

“Phải làm sao đây?”, phía Hằng Nhạc Tông, Tư Đồ Nam nhảy dựng lên như con kiến trong chảo lửa.

Mấy người như Dương Đỉnh Thiên cũng không còn kế sách nào khác. Bí pháp của Cơ Tuyết Băng đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ, cho dù trận quyết đấu cho phép người ngoài nhắc nhở nhưng bọn họ cũng không biết chỉ dẫn cho Diệp Thành thế nào.

“Chết đi, chết đi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nghiến răng nhìn Diệp Thành, trong lòng ông ta dâng trào cảm giác sảng khoái mà trước nay chưa từng có. Diệp Thành hết lần này tới lần khác thoát hiểm khiến ông ta hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại.

“Giết hắn, giết hắn”, đệ tử của của Chính Dương Tông không ngừng hô hào, bọn họ hằn học nhìn lên chiến đài, nếu ai đó không biết thì còn tưởng bọn họ và Diệp Thành có thù.

“Huyền Linh Cấm Pháp, lần này nhất định hắn không thể thoát được”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm xuýt xoa: “Huyền Linh Chi Thể đời này mạnh quá, đã có thể thức tỉnh được nhiều khả năng thần thông thế này rồi”.

“Thánh chủ, có cần ta ra tay cứu tiểu tử Diệp Thành kia không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Khả năng của hắn cũng không vừa, là kỳ tài tuyệt thế cả trăm năm mới gặp, không thể để hắn bị diệt như thế được”.

“Không được ra tay”, Đông Hoàng Thái Tâm điềm tĩnh lên tiếng: “Quy tăc vô thượng của Thiên Huyền Môn cấm tham gia vào việc của Đại Sở. Nếu hôm nay hắn bị tiêu diệt thì cũng là số phận mà trời xanh định sẵn, không được vì lợi ích nhỏ mà để làm hỏng việc đại sự”.

Haiz!

Nghe vậy, Phục Nhai chỉ có thể thở dài bất lực.

“Rốt cục phá thế nào đây?”, Diệp Thành bị cấm cố bên trong bông hoa sen kia đang cố gắng đối kháng, đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu.

Lúc này, cánh hoa đã khép lại một nửa, nếu như để nó ôm chặt lấy cơ thể Diệp Thành thì hắn biết mình ắt phải chết.

“Ba đại cấm pháp đã vượt qua phạm trù mà mình có thể đối kháng”.

“Cho dù sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì cũng chỉ có thể diệt một Cơ Tuyết Băng và cũng không thể giải trừ cấm cố”.

“Chân hoả và thiên lôi cũng bị áp chế rồi”.

Diệp Thành suy đi nghĩ lại, cũng từng nghĩ tới sức mạnh của ma đạo.

Có điều, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là ba đại cấm pháp của Cơ Tuyết Băng còn có thể trấn áp cả sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn khiến nó không thể trỗi dậy.

“Ta cần sức mạnh, ta cần sức mạnh”, Diệp Thành thầm gào thét.

Mặc dù chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa nhưng ba đại cấm pháp này vẫn cần một luồng sức mạnh cực lớn mới có thể xông phá, rõ ràng hắn không có thời gian ngưng tụ tinh nguyên đại địa để liều một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK