Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi tới khi về nơi ở thì đã là đêm khuya.





Từ xa Diệp Thành đã trông thấy lão già giảo hoạt, nói chính xác là lão già mặc quần lót hoa, lão ta đang ngồi ở cửa nhà hắn, cảnh tượng đó thật hài hước.





Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật.





Lão già giảo hoạt kia đương nhiên là Phạm Thống, Diệp Thành vẫn còn hoài nghi liệu có phải Phạm Thống thua cược đến mức chỉ còn mỗi cái quần lót kia không?





Ôi chao!





Thấy Diệp Thành tới, Phạm Thống lập tức đứng dậy xoa tay, mặt mày gian giảo tiến lên trước.





“Nửa đêm không ngủ tới cửa nhà ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Phạm Thống.





“Đợi ngươi”.





“Đừng, ta không có sở thích đó”.





“Đừng ồn ào”, Phạm Thống cười giảo hoạt, ông ta nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Nào, nghe gia gia nói, lão già mặc y phục tím kia đưa ngươi lên kia làm gì? Có phải là lấy tiền để doạ người không?”





“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, nói tới là ta lại tức điên người”, Diệp Thành nói rồi mặt mày tối sầm lại.





“Không nhắc thì không nhắc nữa”, Phạm Thống xoa tay cười nói: “Nghe nói hôm nay ngươi thắng đậm, cho ta vay ít tiền đi, đợi ta thắng rồi thì trả lại ngươi gấp đôi, ta lấy danh dự đảm bảo”.





“Ta không có tiền”, Diệp Thành trả lời dứt khoát sau đó quay người bước vào nhà.





“Đừng, đừng mà”, Phạm Thống tiến lên trước kéo Diệp Thành lại, “ngươi không thể như thế được, dù gì chúng ta cũng là hàng xóm của nhau mà”.





“Bao nhiêu hàng xóm như thế sao ông không đi vay người khác, vay ta làm gì?”





“Ta vay rồi nhưng không ai quan tâm tới ta”.





“Ông đường đường là tu sĩ Chuẩn Hoàng mà nhân phẩm cũng kém vậy sao?”, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, “theo ta thấy thì dựa vào thực lực của mình, ông nên đi nhận nhiệm vụ đổi lấy tiền sẽ nhanh hơn”.





“Làm nhiệm vụ mệt lắm ta không đi đâu”.





“Ấy, nữ nhân kia không mặc y phục”, Phạm Thống vừa dứt lời đã nghe tiếng Diệp Thành hô lên.





“Không mặc y phục, ở đâu?’, Phạm Thống quay đầu đi, mắt sáng cả lên nhưng khi ông ta nhìn ra hướng khác thì đừng nói là nữ nhân không mặc y phục mà đến cả một con chim bay qua cũng chẳng có.





Đột nhiên mặt Phạm Thống tối sầm cả lại.





Có điều khi ông ta quay đầu lại tìm Diệp Thành thì hắn đã bước chân vào nhà từ lâu.





Mẹ kiếp.





Phạm Thống nhảy lên cao ba trượng mắng chửi té tát, nước bọt bắn tung toé.





Nghe tiếng mắng chửi của ông ta, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lập ra kết giới, tai không nghe thấy thì tâm không khó chịu.





Cánh cửa đóng chặt rồi, Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi bên cạnh tụ linh trận, hắn tung chưởng đập tan hòn đá kia.





Đột nhiên, tiên quang bảy màu rực rỡ chiếu rọi, máu phượng hoàng bảy màu bay ra đan xen dị tượng, trong đó còn có thể nghe thấy tiếng phượng hoàng hí, nó như có linh tính, sau khi bay ra còn muốn chạy thoát nhưng bị Diệp Thành nắm trong lòng bàn tay.





Chia cho ngươi một nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK