Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn không vào trong?





Pháp Luân Vương liếc nhìn Diệp Thành đang chăm chú quan sát càn khôn trì.





Diệp Thành thẫn thờ giây lát, hắn hiểu ra ngụ ý của Pháp Luân Vương, thần trì được gọi ra từ dị vực kia có thể dùng để trị thương.





Đương nhiên Diệp Thành cũng không từ chối, Đại Sở hiện giờ cần hắn nhanh chóng hồi phục trạng thái đỉnh phong.





Ngay sau đó, hắn bước một chân vào càn khôn trì, nước của càn khôn trì cũng dậy sóng, chân nguyên tinh tuý bên trong càn khôn trì dần thấm vào trong cơ thể Diệp Thành thông qua từng lỗ chân lông, bù đắp cho thánh thể của hắn.





Vẻ mặt Diệp Thành trang nghiêm như một lão tăng đang ngồi thiền, hắn thi triển thôn thiên ma công, cố gắng hấp thu tinh hoa trong thần trì.





Ở một bên, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình đi theo tuỳ tùng tế gọi ra sát kiếm bảo vệ thần trì, tránh biến cố đột nhiên xuất hiện.





Phía này, Pháp Luân Vương và Lâm Thi Hoạ đứng song song lặng lẽ nhìn âm minh khôi tướng và đại quân Thiên Ma đang huyết chiến.





Không biết vì sao khoé miệng Lâm Thi Hoạ lại liên tiếp có máu trào ra, từng dòng máu nối tiếp nhau chảy mãi không dừng khiến khí tức của cô yếu đi trông thấy, đôi mắt cũng theo đó mà ảm đạm hơn.





“Đáng không?”, Pháp Luân Vương nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng như thể ông ta biết được vì sao Lâm Thi Hoạ lại như vậy.





“Có thể cứu được mạng huynh ấy thì có nghĩa là cứu được thêm nhiều mạng người, vì sao không đáng?”, Lâm Thi Hoạ khẽ mỉm cười, cô cười mỏi mệt, “chỉ mong có thể thêm chút thời gian cho tiền bối để cứu thêm được nhiều người hơn”.





Pháp Luân Vương không nói nữa, ông ta chợt cau mày.





Không biết mất bao lâu Pháp Luân Vương lại lần nữa kết ấn quyết triệu gọi ra nhiều âm minh khôi tướng hơn để trợ chiến, vì lại có thêm đại quân thiên ma sát phạt tới từ một phương nên trận thế mở rộng hơn khiến Pháp Luân Vương không khỏi kiêng dè.





Lần này ông ta không chỉ thông linh âm minh khôi tướng mà còn triệu gọi ra Âm Minh Tử Tướng tàn lưu năm xưa, đến cả tị tổ tam tông, trưởng lão tam tông và rất nhiều tu sĩ mạnh cổ xưa cũng lần lượt được được triệu gọi ra.





Rầm!





Sau tiếng động dữ dội, Diệp Thành bay ra khỏi càn khôn trì, hắn cứ thế nuốt trọn tinh hoa tàn lưu trong càn khôn trì.





Hắn còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhưng ít nhất thì đã có thể khôi phục được bảy, tám phần sức chiến đấu, so với trạng thái yếu ớt trước kia thì hắn có khả năng tự bảo vệ bản thân hơn, vết thương của hắn quá nặng, cho dù là càn khôn trì thì cũng không thể hoàn toàn trị thương.





Diệp Thành đi tới, hắn đứng về phía Pháp Luân Vương cười nói: “Không ngờ Diệp Thành lại kề vai tác chiến với Pháp Luân Vương”.





“Ngươi nên cảm tạ Thiên Ma mới đúng”, Pháp Luân Vương nói giọng dứt khoát, sải bước gia nhập vào trận đại chiến. Ông ta tung ra một chưởng quét bằng cả đám, đoạt lại chiến mâu màu đen rồi cứ thế sát phạt về phía ba tên ma tướng của Thiên Ma.





Ngông cuồng!





Ba tên Thiên Ma Tướng hắng giọng lạnh lùng, liên thủ tấn công.





Sức chiến đấu của Pháp Luân Vương mạnh mẽ, ông ta đâm ra một mâu khiến ma tướng đang cầm chiến rìu máu me nhơ nhuốc và bay đi.





Thấy vậy, Diệp Thành cũng cầm thần đao huyết linh sát phạt vào, hắn vung đao dẹp bằng cả đám, sau đó sát phạt tới phía trước Pháp Luân Vương, một đao suýt chút nữa đã có thể khiến ma tướng cầm chiến mâu bỏ mạng, tiếp đó là một chưởng khiến tên ma tướng cầm ma đao phải lùi về sau.



Ông lão mặc hắc bào phía Thiên Đình cũng sát phạt tới, ông ta không thể địch lại được ma tướng nhưng đối phó với ma binh thì ông ta dư sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK