Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Yên tâm đi, ta đã có cách”, Diệp Thành truyền âm lại.



Thấy Diệp Thành đã cho người của mình lui ra hết, Điên Không hơi híp mắt, sau đó cũng khẽ phất tay: “Các ngươi cũng ra ngoài chờ đi”.



“Vâng thưa điện chủ”, chín cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cung kính chắp tay, xoay người lui ra ngoài.



Mà Diệp Thành, vào khoảnh khắc bọn họ bước ra khỏi Địa Cung, hắn phất tay sử dụng bí pháp phong toả toàn bộ Địa Cung, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.



Thấy Diệp Thành thận trọng như vậy, Điên Không bất giác nảy sinh hứng thú: “Cổ Nguyên, rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì với ta mà làm thần bí vậy?”




“Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn Điên Không: “Chúng ta nói chuyện trước hay là xem bảo bối trước đây?”



“Tuỳ ngươi”, Điên Không cười thoải mái.



“Vậy nói chuyện trước đi”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ta muốn mời ngươi hợp lực cùng ta, giết Thương Hình”.



Nghe vậy, lông mày của Điên Không chợt chau lại, trong mắt loé lên tia sáng, đôi mắt cũng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Cổ Nguyên, ngươi biết mình đang nói gì không?”



“Đương nhiên ta biết”, Diệp Thành nhún vai rất thản nhiên.



“Tại sao lại giết ông ta?”, vẻ mặt của Điên Không đã bình thường trở lại, ông ta tự rót cho mình một ly rượu rồi tự uống, như không có chuyện gì, hành xử khôn ngoan khiến Diệp Thành hơi bất ngờ.



“Có lẽ ngươi chưa biết ta với lão ta có thù xưa”, Diệp Thành đã chuẩn bị sẵn cái cớ: “Trước khi thành danh, ta là thiếu chủ của một thế gia, nhưng nhiều năm trước vì một món bảo vật mà cả gia tộc của ta đã bị diệt sạch”.



Nói đến đây Diệp Thành không nói nữa, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, sát ý không hề che giấu.



“Ngươi muốn nói là gia tộc ngươi bị Thương Hình giết đúng không?”, Điên Không ung dung xoay nhẫn trên ngón tay cái, nhìn Diệp Thành một cách thích thú.



“Như ngươi nghe nói, đúng là như vậy”.



“Nhưng câu chuyện này của ngươi hơi khó tin đấy!”, Điên Không cười đùa: “Mà dù lời ngươi nói là thật thì tại sao ta phải giúp ngươi? Thương Hình là điện chủ phân điện thứ chín, cho dù có thêm ta, nhưng muốn giết ông ta mà thần không biết quỷ không hay, ngươi nghĩ có được không?”



“Cách thì lúc nào cũng có”, Diệp Thành cười tinh quái, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Hơn nữa ta cũng không nhờ ngươi giúp không công”.



Nói xong Diệp Thành lấy Đại La Thần Đỉnh ra, cười với Điên Không: “Nếu điện chủ Điên Không bằng lòng giúp đỡ thì thần đỉnh này sẽ là của ngươi”.



Điên Không không trả lời nhưng đã đứng lên, hai mắt phát sáng nhìn Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành, với độ hiểu biết và nhãn lực của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi thường của đại đỉnh, điều này khiến ông ta càng tin lời Diệp Thành nói là thật.



Ở đây, Diệp Thành đã lặng lẽ vòng ra sau lưng Điên Không.



Khi Điên Không nhìn chăm chú, hắn lén lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi trút chân nguyên vào đó.


Hế? Diệp Thành vẫn đánh giá thấp sự cảnh giác của Điên Không, cảm nhận được sự khác thường phía sau, ông ta chợt xoay người lại.



Nhưng vừa quay người, một roi đã đánh thật mạnh lên đầu ông ta!



Hự…



Điên Không khẽ rên một tiếng, loạng choạng lùi về sau nửa bước, thần hải cũng rung lên.



Tuy nhiên tiếng rung này cũng chỉ thoáng qua, đến khi phản ứng lại, hai mắt Điên Không chợt hiện lên sát ý.




Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, roi thứ hai của Diệp Thành đã tới.



“Cổ Nguyên, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám gài bẫy ta?”, Điên Không đột ngột ngẩng đầu, một tay nắm lấy roi Đả Thần Tiên đang từ trên cao giáng xuống, dù Diệp Thành hất mạnh thế nào cũng không phá được cấm cố.



Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Tiên Hoả Đạo Thân đã đột nhiên vọt ra khỏi cơ thể Diệp Thành, nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết chém thẳng vào đan hải ở bụng dưới của Điên Không.



Mặt Điên Không biến sắc, ông ta chỉ cách Diệp Thành chưa tới nửa trượng, khoảng cách rất ngắn, mà ông ta cũng chưa từng nghĩ Diệp Thành còn có thần thông này, bị đánh bất chợt, bản năng chiến đấu khiến linh lực của ông ta lập tức bảo vệ đan hải.



Phụt!



Vì linh lực bảo vệ đan hải nên kiếm của Tiên Hoả Đạo Thân đã lệch đi một cách quái dị, không đâm trúng điểm chí mạng là đan hải mà trúng bụng dưới bên trái của Điên Không.



Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc, Thiên Lôi Đạo Thân trong cơ thể Diệp Thành cũng đã vọt ra, nhất kiếm tuyệt sát lần này được dùng hết sức, hơn nữa lôi điện của thiên lôi gia trì cho nhất kiếm Phong Thần Quyết nên một kiếm này càng thêm bất bại.



Phụt!



Máu tươi bắn ra tung toé, nhát kiếm này của Thiên Lôi Đạo Thân đâm xuyên đan hải của Điên Không, trường kiếm khuấy vài vòng trong đan hải của ông ta, hoàn toàn phá huỷ nền tảng của đan hải.



A!



Điên Không hét lên thảm thiết, cơ thể run lên, linh lực thoáng chốc tan biến, khí thế giảm mạnh, mà roi Đả Thần Tiên bị ông ta nắm trong tay cũng bị Diệp Thành rút ra, quất mạnh lên đầu ông ta!



Phù!



Lúc này Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân loạng choạng, sắc mặt hơi tái, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người.



Mặc dù từ lúc đánh lén Điên Không đến khi phế được đan điền của ông ta chưa đầy một giây, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.



1638354238486.png

“Cổ Nguyên, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hãm hại ta?”, Điên Không điên cuồng gào thét.



“Ông chắc chắn chúng ta không thù không oán chứ?”, Diệp Thành cười khẩy, khôi phục bộ dáng ban đầu.




“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, Điên Không cũng nhận ra Diệp Thành, nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, hai mắt ông ta lồi lên, con ngươi co rút lại bằng đầu kim, nhìn hắn với vẻ khó tin.



Điên Không chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành còn sống, càng không ngờ Cổ Nguyên thực ra là do Diệp Thành đóng giả.



Trong một phần ba giây ngăn ngủi, dường như ông ta đã nghĩ ra rất nhiều điều, đó là Cổ Nguyên đã chết, có lẽ không chỉ Cổ Nguyên mà hầu hết các điện chủ của phân điện khác cũng đã chết, đến ông ta còn trúng chiêu, nói gì những người khác.



“Bây giờ ông còn dám nói là không thù không oán không?”, Diệp Thành cười khinh nhìn Điên Không.



“Người… Người đâu, mau tới đây cho ta”, hai mắt Điên Không đầy vẻ hoảng sợ, ông ta gào thét, hy vọng có thể gọi được thuộc hạ của mình.



Chỉ là cả Địa Cung đã bị phong toả, ông ta không có tu vi, tiếng gào thét của ông ta không thể phá được cấm chế của Diệp Thành, nói thẳng ra là người bên ngoài sẽ không nghe thấy tiếng hét của ông ta.



“Đừng lãng phí sức lực nữa”, giọng Diệp Thành càng ngày càng lạnh, lòng bàn tay hắn đã đặt lên đỉnh đầu Điên Không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK