Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một ngày luyện tập, khi màn đêm buông xuống, Tịch Nhan và Hổ Oa đều mệt rã rời.

Có điều cả hai vẫn tỏ ra hết sức nỗ lực, đặc biệt là Tịch Nhan với khát vọng với tu luyện và thêm cả khả năng lĩnh hội kinh người của cô bé, mãi tới khi ăn cơm, Tịch Nhan vẫn còn say mê trong chiêu thức.

Đêm tối, cả hai lần lượt ngâm mình trong Ngọc Linh Trì ba canh giờ rồi mới đi ngủ.

Diệp Thành lại bắt đầu bận rộn, trước tiên là đi một vòng quanh phòng ngủ của hai người tôi luyện cơ thể cả hai rồi mới ngồi khoanh chân điều tiết hơi thở.

Mãi tới gần sáng, Diệp Thành mới đứng dậy khỏi chiếc đệm hương bồ sau đó khoác lên mình chiếc đạo bào màu đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi mới khẽ khàng đi xuống khỏi Ngọc Nữ Phong và lén ra khỏi Hằng Nhạc Tông.

Mãi tới khi đi tới nơi cách Hằng Nhạc Tông mười mấy dặm, Diệp Thành mới dừng lại trong một ngọn núi hoang. Từ Phúc đã đợi hắn trong rừng hoang từ trước.

Đây là địa điểm mà hắn và Từ Phúc đã hẹn nhau trước, vì để tránh để kẻ khác biết hắn và Từ Phúc tới Đan Thành nên chỉ có thể lén lút như vậy. Mọi thứ cũng là vì để che đậy bí mật hắn có thể tu luyện.

“Đi thôi”, Từ Phúc tế gọi ra phi kiếm, Diệp Thành thoắt cái đã nhảy lên.

“Đúng rồi trưởng lão, tất cả luyện đan sư đều có thể tới đại hội đấu đan sao?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống đã nhìn sang Từ Phúc.

“Có thể nói như vậy”, Từ Phúc vuốt râu: “Ví dụ như ngươi được ta đưa tới đại hội đấu đan, nếu có sự giới thiệu của ta thì ngươi có thể tham gia nhưng một vài luyện đan sư trẻ tuổi là tản tu, không có giới thiệu của luyện đan sư lão bối thì bọn họ phải tự đăng ký tham gia”.

“Vậy có gì khác nhau ạ?, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên có sự khác biệt rồi”, Từ Phúc giải thích: “Luyện đan sư tự đăng ký cần bỏ chi phí đăng ký nhưng nếu có lão bối luyện đan sư giới thiệu thì có thể bớt được khoản chi phí đăng ký, có điều vì để che giấu thân phận của ngươi nên ta không thể giới thiệu ngươi được, do vậy mà ngươi phải tự đăng ký tham gia”.

“Vậy chi phí đăng ký có đắt không ạ?”, Diệp Thành cười hỏi.

“Cũng kha khá, có điều đối với ngươi mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Từ Phúc nói rồi không quên liếc nhìn cái túi đựng đồ của Diệp Thành.

“Dù có nhỏ thế nào cũng là tiền mà”.

“Ngươi có tiền, ta biết”, Từ Phúc liếc Diệp Thành rồi lại đẩy linh lực vào phi kiếm.

Vù!

Phi kiếm rung lên, tăng nhanh tốc độ. Tiếp sau đó, phi kiếm không ngừng bay qua từng khu thành cổ. Diệp Thành và Từ Phúc được đưa đi khắp nơi.

Cả chặng đường, Diệp Thành luôn tặc lưỡi tấm tắc: “Con nói này Từ trưởng lão, con đường tới Đan Thành rốt cục còn bao xa? Con tính thì nơi này cách Hằng Nhạc Tông ít nhất cũng phải năm trăm dặm rồi”.

“Ngươi vội gì chứ? Chẳng phải tới rồi sao?”, Từ Phúc nói bằng giọng không mấy dễ chịu sau đó chỉ về phía cách đó không xa.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn theo hướng tay mà Từ Phúc chỉ. Hiện lên trong tầm mắt hắn là một rặng núi sừng sững, trong rặng núi có một khu thành cổ rộng lớn.

Nếu nói về thành cổ đó thì quả thực là đại khí dồi dào, cả khu thành cổ ẩn trong lớp mây và sương mờ mịt, cho người ta cảm giác thần bí, nó chính là một khu tiên thành giữa chốn nhân gian.

“Đây là khu thành cổ rộng lớn nhất mà con từng thấy”, Diệp Thành nhìn rồi bất giác trầm trồ.

“Đan Thành sao có thể không rộng lớn cho được?”, Từ Phúc vuốt râu: “Mặc dù nó chỉ là một khu thành cổ nhưng ngươi đừng coi thường, khu thành này chính là nơi mà Đan Tổ kiến tạo nên, trong đó được bày trí đầy trận pháp còn bên trong Đan Thành có rất nhiều luyện đan sư, có thể nói thế này, tất cả các luyện đan sư của hơn sáu thành trong Đại Sở đều quy tụ về đây, cũng vì vậy mà kẻ mạnh trong Đan Thành nhiều vô kể”.

“Ý của người con hiểu”, Diệp Thành gãi tai: “Ý của người là đừng gây chuyện ở Đan Thành mà”.

“Ngoan lắm”, Từ Phúc mỉm cười: “Nơi này không phải là nơi mà ai cũng có thể mạo phạm, với khả năng hiệu triệu của luyện đan sư thì không phải nói chơi đâu. Đừng nói là tam tông, đến cả người của Thị Huyết Điện cũng không dám làm loạn nơi này”.

“Được rồi, ngươi xuống đây đi”, nói rồi, Từ Phúc ngự kiếm dừng lại.

“Vâng”, Diệp Thành nhảy xuống khỏi phi kiếm, đây cũng là việc mà cả hai đã thương lượng từ trước, cả hai người không thể vào trong cùng nhau.

Vẫn là câu nói đó, mọi việc làm đều là bảo vệ sự an nguuy. Nên biết rằng hắn tham gia đại hội đấu đan với tư cách là tản tu luyện đan sư, việc này khiến người khác nhìn vào sẽ không hoài nghi hắn và Từ Phúc đến đây cùng nhau.

“Sau khi vào trong Đan Thành, nếu không phải việc bất đắc dĩ thì đừng tới đan phủ tìm ta”, Từ Phúc dặn dò: “Tuyệt đối không được tháo mặt nạ xuống”.

“Con biết rồi ạ”.

“Vậy nhé”, Từ Phúc thu lại phi kiếm bước vào hư không và bay về phía Đan Thành.

“Biến”, sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành mới biến chân hoả màu vàng kim của mình thành màu đen rồi biến thiên lôi màu đen thành màu vàng.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới đi một mạch về phía Đan Thành. Không thể phủ nhận khi tới Đan Thành, Diệp Thành mới cảm nhận được áp lực thật sự lớn. Đan Thành quá rộng lớn, chỉ là tường thành thôi mà đã cao cả hàng trăm trượng.

Ngoài những thứ này ra thì vị trí của Đan Thành cũng rất đặc biệt, nó nằm ở trung tâm của chín ngọn núi lớn, có địa thế cửu long phong thiên, trên có thiên nguyên, dưới có địa mạch, nếu luyện đan ở đây thì không còn gì hợp lý hơn.

“Quả là hùng vĩ”, Diệp Thành ngẩng đầu trầm trồ.

Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì từ đằng đông có phi kiếm bay tới với tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt đã tới trước cửa Đan Thành.

Người đến là một lão già mặc đồ tím dẫn theo một thanh niên mặc đồ trắng.

Diệp Thành vô thức đưa mắt qua nhìn và trong ánh mắt hắn chợt sáng lên.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vì cả hai người này chính là người của Chính Dương Tông, vả lại một người từng là đệ tử của Chính Dương Tông như hắn còn biết bọn họ rất rõ. Lão già mặc đồ tím chính là luyện đan sư Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông còn thanh niên mặc đồ trắng chính là đồ đệ duy nhất của Thương Sơn Đạo Nhân – Lý Nguyên Dương.

“Sư tôn, sao con lại nghe nói tên khi sư diệt tổ Diệp Thành vẫn còn sống, hắn liệu có tới tham gia đại hội đấu đan không? Dù sao hắn cũng có chân hoả”, vừa đáp xuống, Lý Nguyên Dương liền nhìn sang Thương Sơn Đạo Nhân.

“Hắn?”, Thương Sơn Đạo Nhân nhếch miệng cười mỉa mai: “Hắn có thể sống đã là may mắn lắm rồi, nhưng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi thôi. Cho dù thân có chân hoả cũng không thể luyện đan được nữa. Cái cần khi luyện đan không chỉ là ngọn lửa”.

“Đúng là đáng tiếc cho chân hoả của hắn”, Lý Nguyên Dương thở dài nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ tham lam.

“Cũng chỉ là một phế nhân mà thôi”, Thương Sơn Đạo Nhân cười giễu cợt, trong ánh mắt rõ vẻ tham lam: “Nếu Từ Phúc dám đưa hắn đến đây thì ta sẽ cho hắn một đi không trở lại. Chân hoả màu vàng kim đó là loại lão phu đây rất thích”.

Cả hai cứ thế nói chuyện rồi bất giác đi vào trong Đan Thành, trước khi đi còn không quên liếc sang nhìn Diệp Thành ở bên.

Sau khi cả hai rời đi, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thành lại hiển hiện, hắn cười nhạt: “Muốn cướp chân hoả của ta thì phải trả giá bằng máu, còn nữa, chân hoả của các người, tiểu gia đây cũng thích đấy”.

Nói rồi, Diệp Thành cũng nhấc chân đi vào Đan Thành.

Woa!

Vừa vào trong, Diệp Thành đã thốt lên kinh ngạc. Không vào thì không biết, mới vào đến nơi đã phải ngỡ ngàng.

Bên trong Đan Thành thật xa hoa, hiện lên trong tầm mắt hắn là những đình đài lầu các, chốc chốc còn có sơn phong chen giữa, con đường rộng lớn bằng phẳng, những khúc cua thông nhau, thần ráng bay qua, trong không trung là từng đám mây bay lượn, nếu ngửi kĩ thì còn có thể ngửi thấy mùi dược liệu thơm nồng.

Cả chặng đường, Diệp Thành hiếu kì nhìn ngó tứ phương.

Trên đường toàn người là người, hai bên đều có sạp hàng và chủ sạp không hề đơn giản, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Linh Hư, những thứ đồ mà bọn họ bán hết sức kì lạ, thế nhưng đa phần vẫn là linh đan, linh dược và những linh thảo cần cho luyện đan.

Diệp Thành nhìn mà hoa mắt, mỗi lần nhìn một sạp hàng hắn đều nuốt nước bọt, nếu nuốt được hết tất cả những gì bọn họ bán thì cảm giác sẽ tốt lắm.

“Thôi đi đăng ký trước đã”, Diệp Thành ho hắng, hắn thu lại ánh mắt.

Sau khi xác nhận lại phương hướng, Diệp Thành bèn đi theo con đường mà Từ Phúc đã nói với hắn từ trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK