Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xuất hiện hiên ngang thế này là không sợ lại lần nữa bị vây giết sao?”





“Hay là hắn muốn tiếp tục sát phạt lần nữa?”





Mặc dù những lời nói này rất khẽ nhưng lai như tiếng sấm rền khiến người trong cổ thành này đều run rẩy.






Lại lần nữa sát phạt?





Tất cả mọi người đều đang lẩm bẩm, mặc dù đã qua mấy ngày nhưng cảnh tượng đẫm máu đó vẫn khắc sâu vào tâm trí bọn họ.





Ma thần cái thế với sức của một mình mình mà giết chết vài triệu tu sĩ, đại địa của Bắc Sở thây chất thành núi, máu chảy thành sông, mãi tới hôm nay thiên khung mờ mịt kia vẫn còn đang nồng mùi máu tanh.





Diệp Thành và Sở Huyên lại lần nữa lên đường, bọn họ đến nhẹ nhàng mà đi cũng nhẹ nhàng, giống như từng bông tuyết trắng điểm xuyết cho đất trời.







Thế nhưng sự xuất hiện của bọn họ lại khiến Bắc Sở hoảng loạn. Mỗi một cổ thành đều chìm trong bầu không khí im ắng.





“Diệp…Diệp Thành quay trở lại rồi sao?”, các thế gia lớn ở Bắc Sở nghe tin này thì đều tỏ thái độ kinh ngạc, mặt mày tái mét.





“Mau…mau tăng cường kết giới hộ sơn, tất cả mọi người không được ra khỏi gia tộc”, không lâu sau đó, giọng nói này liên tiếp vang lên, đó là ác mộng đáng sợ khiến bọn họ không dám nghĩ đến.





“Còn đợi gì nữa?”, trong đại điện của Thị Huyết Điện, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Thị Huyết Diêm La, “đây là cơ hội cuối cùng”.





“Vài triệu tu sĩ bị giết hại không còn đường quay về, có xuất binh tiếp thì kết cục vẫn vậy mà thôi”, đôi mắt Thị Huyết Diêm La đỏ ngầu.





“Vài triệu tu sĩ không được thì chục triệu, chục triệu không được thì trăm triệu”, Phệ Hồn Vương lạnh giọng, “tên này nhất định phải chết nếu không thì Huyết Linh thế gia sẽ là vết xe đổ của ta”.





“Chục triệu, trăm triệu, đúng là khí phách không vừa”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng, ông ta nhìn Phệ Hồn Vương với ánh mắt hằn đỏ máu, “cho dù Bắc Sở có nhiều tu sĩ như vậy nhưng bọn họ liệu có muốn nghe theo hiệu lệnh của chúng ta không?”





“Suy cho cùng thì ngươi sợ rồi”, Phệ Hồn Vương nói với giọng vô cùng u ám.





“Ông còn không sao?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “thay vì thừa lời với tôi thì ông nên đi tới Ma Vực hoặc U Minh Địa Phủ một chuyến đi, muốn giết Diệp Thành thì cần phải nhờ sức chiếnd dấu của chư vương”.





“Ngươi đã có kế sách với những hậu duệ của các vị Hoàng rồi sao?”, Phệ Hồn Vương vẫn giữ nét mặt u ám, trong ánh mắt còn hiện lên u quang.





“Vậy ông còn phí lời với ta làm gì?”, Thị Huyết Diêm La mặt mày tôi độc, “không có đại quân chư vương trấn áp thì chúng ta lấy gì ra để diệt Diệp Thành, lại còn muốn hắn bị giết tới mức máu chảy thành sông?”





“Ngươi…”





Giữa trời đất mênh mang, Diệp Thành và Sở Huyên vẫn chậm rãi tiến lên phía trước giống như cặp phu thê đang đi du ngoạn.





Các thế lực ở Bắc Sở đang chăm chú quan sát nhưng lại không hề có động tĩnh, đến cả Thị Huyết Điện cũng rụt dầu không dám ra ngoài khiến cho người ở Bắc Sở như đang nín thở.





Đây chính là khí phách của một vị Vương!





Đây chính là uy thế của một vị Vương!





Mặc dù đây không phải là địa bàn của Thiên Đình nhưng người ta đến đây rồi, vả lại không hề có ý che giấu mà các thế lực ở Bắc Sở lại bị doạ tới mức không dám ra khỏi cửa.





Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ.





Sợ rồi, bọn họ thực sự đã sợ rồi, bị sát phạt đến mức nghe tin đã sợ mất mật. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai bóng hình mặc y phục trắng bước ra khỏi giới tu sĩ và đặt chân tới thế giới người phàm.



Ở hoàng cung của nước Nam Triệu, một lão nhân tuổi xế chiều đang dùng vạt áo lau đi những bông tuyết rơi trên tấm bia mộ, ông ta rưng rưng, bóng hình trong tuyết cũng lom khom.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK