Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bây giờ, ngươi đã khiêu khích hết một lượt tất cả mọi người, có thêm biết bao kẻ thù, có chuyện nào là do kẻ nhát gan làm được?





Các trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm nên Diệp Thành lại ho khan lần nữa, hà hơi lên Huyền Thương Ngọc Giới rồi lau thật sạch, vừa lau vừa nói với giọng điệu khó hiểu: “Chiếc nhẫn này được đấy”.





Ngay khi lời này được nói ra, các lão già đã hiểu ngay lập tức.








Hắn đã lấy danh nghĩa của Thánh chủ Viêm Hoàng ra để nói chuyện, hắn lợi hại, hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng.





Phụt!





Hồng Trần Tuyết ở trên tế đàn cách đó không xa phun ra một ngụm máu.





Trạng thái của bà ta rất tệ, khuôn mặt khi nãy còn có chút huyết sắc, giờ đây đã lại trở nên tái nhợt, khí tức lúc mạnh mẽ lúc yếu ớt, thần quang trên người cũng gần như dập tắt.



VietWriter.vn






Thấy thế, các lão già vội vàng chạy đến.





“Sư muội”, Chung Giang đã sử dụng linh lực, truyền vào cơ thể Hồng Trần Tuyết.





“Không sao đâu”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng lau vết máu trên khoé miệng, nhưng sau khi lau đi lại có máu trào ra, dù lau thế nào cũng không hết, điều này khiến sắc mặt mấy trưởng lão phía Chung Giang khó coi cùng cực.





“Thực Cốt Đan”, Diệp Thành nheo mắt sau đó lại nói tiếp: “Còn có cả Bạo Linh Đan”.





“Ngươi có thể nhìn ra sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn hắn.





“Ta là luyện đan sư nên cũng biết đôi chút”, Diệp Thành ho nhẹ một tiếng.


“Ngươi còn là luyện đan sư nữa?”, không chỉ mấy người phía Hồng Trần Tuyết mà ngay cả Chung Giang cũng tròn mắt ngạc nhiên, ông đưa Diệp Thành về nhưng không biết hắn còn có thân phận này.





So với Chung Giang, vẻ mặt mấy người phía Hồng Trần Tuyết còn thú vị hơn, Nhân Hoàng được gọi là Bá vương mạng lưới tình báo của Đại Sở, thế nhưng họ cũng không biết Diệp Thành còn là luyện đan sư.





Lúc này, mọi người đều tặc lưỡi cảm thán Tần Vũ sát thần Phong Vân, thiên phú nghịch thiên như thế còn là luyện đan sư, vận may của hắn thực sự quá tốt.





Khụ khụ!





Bị một đám người nhìn chằm chằm, Diệp Thành lại ho khan một tiếng, sau đó nhìn về phía các trưởng lão: “Các vị tiền bối có phải nên tránh đi một lát không, ta có chút chuyện riêng muốn nói với Thánh chủ của các vị”.





“Chuyện này…”, mọi người đều nhìn về phía Hồng Trần Tuyết.





“Lui xuống đi!”, Hồng Trần Tuyết khẽ phất tay.





Mọi người gật đầu xoay người, nhưng khi rời đi họ lại rất ăn ý mà nhìn Diệp Thành lần nữa.





Sau khi mọi người đi hết, Hồng Trần Tuyết mới nhìn Diệp Thành: “Ngươi bảo người của ta rời đi là có bí mật gì muốn nói với ta?”





“Không thể coi là bí mật, chỉ là ta không muốn quá nhiều người biết thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Điều ta muốn nói là ta có thể chữa lành vết thương cho tiền bối, mà để chữa được thì ta sẽ bị lộ con át chủ bài”.





“Ngươi có thể chữa lành vết thương của sư muội ta?”, Chung Giang nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin: “Đó là Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan đấy, hơn nữa còn đều là linh đan năm vân”.





“Ngươi chắc chắn có thể chữa khỏi vết thương cho ta?”, Hồng Trần Tuyết cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không tin.





“Cứ tin tưởng ta, tiền bối khoanh chân ngồi xuống, chuyện còn lại giao cho ta”, Diệp Thành cười nhẹ.





Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày, nhìn Chung Giang, thấy ông ấy nhẹ nhàng gật đầu.





Thấy thế Hồng Trần Tuyết mới hơi khom người, ngồi xếp bằng trên vân đoàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK