Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt!

Chẳng mấy chốc, đầu một lão già đã bị một nhát kiếm chém bay.

Phụt!

Hai lão già còn lại còn chưa kịp lùi về sau, một người đã lại bị chém, người cuối cùng sợ hãi, nhanh chóng lùi lại.

“Chạy đi đâu?”

Diệp Thành đột ngột chém ra một nhát, chặt đứt cánh tay lão ta, Bát Hoang Quyền được tung ra khiến ông ta suýt nữa nổ banh xác tại chỗ, khi rơi xuống thì bị Diệp Thành túm lại.

“Nói, sao các ông nhìn ra ta là Tần Vũ?”, Diệp Thành lạnh lùng hỏi ông ta.

Điều hắn muốn làm rõ nhất bây giờ chính là vấn đề này, nếu không mỗi lần tới một toà thành đều bị nhận ra, có trời mới biết đến ngày nào hắn mới có thể đột phá vòng vây.

Cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, lão già lộ vẻ kinh hãi: “Ngươi… Ngươi giết tam công tử, dính máu của hắn, nhà họ Dương dựa vào điều này để làm phép, tạo chú ấn trên người ngươi”.

“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia huyết sắc, hắn vung tay ném ông ta bay đi.

Keng! Ùng!

Diệp Thành lập tức lấy kiếm Xích Tiêu ra, Đại La Thần Đỉnh cũng được gọi ra, lơ lửng trên đầu hắn. Diệp Thành nhắm chuẩn một hướng, khí huyết toàn thân dâng lên, sát phạt tới như một đạo thần quang.

Ầm! Đùng đoàng!

Giờ phút này, hư không bị một lực lớn nghiền ép, bởi vì có quá nhiều người tới.

Ở phía Đông, một lão già mặc áo bào tím điều khiển sư tử Xích Diệm xông đến, phía sau là một đoàn người kéo theo.

Ở phía Tây là một bà lão mặc áo choàng đen, chân đạp tường vân mà đến, phía sau cũng có rất nhiều người điều khiển Thần hồng đến cùng.

Ở phía Bắc, một người trung niên mặc áo choàng tím điều khiển xe chiến cổ, phía sau lại có từng chiếc xe chiến theo sau, trên mỗi chiếc xe đều có năm người, ai cũng sát khí đằng đằng.

Ở phía Nam, một thanh niên ba mắt giẫm trên vân hải huyết sắc bay tới, phía sau cũng có rất nhiều người, khí thế ngút trời.

“Ôi mẹ ơi”, rất nhiều người từ thành cổ Đông Dương chạy tới xem náo nhiệt, thấy thế trận hùng hổ này thì đều tỏ vẻ kinh hãi.

“Người kia là Tần Vũ à?”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành – người đang vội vàng chạy về hướng Đông.

“Đeo mặt nạ Quỷ Minh, trán khắc chữ ‘thù’, sát kiếm màu đỏ, nồi sắt lớn treo lơ lửng trên đầu, thì ra đây chính là Tần Vũ không bao giờ lộ mặt trong truyền thuyết!”

“Lần này khả năng Tần Vũ sẽ bị giết đấy, đứng thứ năm mươi bảng Phong Vân thì dù có mạnh hơn nữa cũng không chống lại được sự bao vây tấn công của bao nhiêu người thế này!”

Bùm!

Khi mọi người còn đang cảm thán thì Diệp Thành đang chạy về hướng Đông đã giao chiến với lão già mặc áo bào tìm điều khiển sư tử Xích Diệm.

“Khoanh tay chịu trói thì ngươi có thể chết dễ chịu hơn đấy”, lão già đó lộ ra sát ý ngập trời, ra tay càng ác liệt hơn, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khi đối kháng chính diện lão ta thành công khống chế được Diệp Thành.

“Ông cũng xứng?”, Diệp Thành cười khẩy, khí huyết hoàng kim bay lên, tốc độ xuất chiêu cực kỳ nhanh ép lão già áo tím phải lùi bước.

“Bắt sống Tần Vũ”, khi hai người giao chiến, các cao thủ từ ba phía khác đã hợp làm một, ùn ùn sát phạt tới.

Thấy vậy, Diệp Thành cắn răng chống lại một chưởng của lão già áo bào tím, sau đó chạy tới nơi cách cả trăm trượng, kiếm Xích Tiêu càn quét hư không, các cao thủ nhào tới ngã xuống cả loạt.

“Đi đâu?”

Lão già áo bào tím lại đuổi tới.

“Cút!”

Diệp Thành gầm lên, Cuồng Long Thiên Nộ chấn động bầu trời, lão già đang xông lên bị đánh một chưởng, choáng váng mất hơn ba giây.

Mà trong ba giây này, Diệp Thành đã sát phạt tới cách xa trăm trượng như hồng hoang mãnh thú, những nơi hắn đi qua đều có máu tuôn ra, từng bóng người đẫm máu hoặc là nổ tung, hoặc là rơi xuống hư không, hiện trường nhuốm đỏ máu.

Lúc này, ở thành cổ Xuân Thu cách mấy chục nghìn dặm, nhà họ Tô vẫn không biết gì, đang dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe tin thì hơi hoang mang.

“Tần Vũ? Tần Vũ đứng thứ năm mươi trong bảng Phong Vân?”, Tô Uyên kinh ngạc nhìn mật thám của nhà họ Tô.

“Chính là hắn, tối qua hắn đã giết chết tam thiếu gia nhà họ Dương, người nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đang đuổi theo, bao vây tấn công hắn ở ngoài thành cổ Đông Dương, hơn nữa còn bày ra trận chiến rất lớn”.

“Chẳng trách”, Tô Chính trầm ngâm: “Chẳng trách những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô chúng ta đã rút lui hơn tám phần, vì vậy nhà họ Tô mới tạm thời qua khỏi nguy hiểm, Tần Vũ xuất hiện là để kéo dài thời gian cho chúng ta”.

“Tiếp tục thăm dò đi”, Tô Uyên phất tay, trong đôi mắt già nua chợt loé lên tia sáng.

“Phụ thân”, Tô Chính nhìn Tô Uyên: “Người đang nghĩ gì vậy?”

“Khả năng cao Tần Vũ chính là Thánh chủ của Viêm Hoàng”, Tô Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Mật thám nói chiều tối hôm qua trong khoảng chu vi mấy chục nghìn quanh thành Xuân Thu đều bị bao vây, mà tối qua Thánh chủ Viêm Hoàng rời khỏi thành Xuân Thu, tam thiếu gia nhà họ Dương cũng bị giết vào thời gian đó. Nghĩ như vậy thì dù là thời gian, phương hướng hay tu vi đều cực kỳ trùng khớp”.

“Nếu vậy thì nhà họ Tô chúng ta đã nợ Tần Vũ một ân huệ lớn”.

“Mau gửi tin cho phía Tây Lăng, nói thân phận thật của Tần Vũ cho Viêm Hoàng”, Tô Uyên lập tức hạ lệnh: “Dù cho nội bộ Viêm Hoàng đang loạn, nhưng Thánh chủ gặp nạn, bọn họ cũng không thể ngồi yên mặc kệ đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK