Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta khẳng định”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói nhưng rồi lại tặc lưỡi cảm thán: “Còn là xương và sừng kỳ lân Hoàng tộc nữa kìa. Năm xưa rốt cuộc nơi này đã trải qua trận hỗn chiến mức độ nào mà đến kỳ lân Hoàng tộc cũng bỏ mạng chứ, có Đại Đế tham gia sao?”





“Đúng là may mắn”, hai mắt Diệp Thành sáng rỡ, hắn đã bắt đầu cất bước.





“Có tà linh ở xung quanh”, Tử Huyên ngăn hắn lại.





Diệp Thành đột ngột dừng bước, lúc này mới nhìn thấy quanh sừng kỳ lân có một tà linh hình dạng méo mó bay qua bay lại.





Keng!





Thái Hư Cổ Long trở tay lấy sát kiếm ra, cắm dưới chân mình.





Sau đó một tay hắn ta tạo kết ấn, thi triển bí thuật.





Dịch Thiên Hoán Địa!





Ngay lập tức, sát kiếm dưới chân và sừng kỳ lân cách đó không xa đổi chỗ cho nhau.





Bí thuật này thật tuyệt!





Diệp Thành mỉm cười, đang định đưa tay chạm vào thì Tử Huyên đã cầm lấy trước.





Thân pháp của Tử Huyên cực nhanh, cô vung tay phất ra một khoảng thần quang, xoá đi khí màu xám lưu lại quanh sừng kỳ lân rồi mới đưa cho Diệp Thành.





Đa tạ!





Diệp Thành nhận lấy, trên sừng kỳ lân vẫn còn hơi ấm, có ánh sáng mờ ảo bao quanh, có lẽ là quá lâu nên phong hoá không ít, bên trong chỉ còn lại một chút huyết mạch của kỳ lân.





Đủ rồi! Đủ rồi!





Diệp Thành hít sâu một hơi, nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan cần có sừng kỳ lân nữa là đủ, sau khi ra ngoài hắn có thể luyện chế Thiên Tịch Đan cùng Đan Thần rồi.





Lấy sừng kỳ lân xong mọi người lại lên đường.





Tiếp theo là một quãng đường rất dài, xương khô chất thành từng núi nhưng không phải xương của tu sĩ, những bộ xương này có kích thước rất lớn, nhìn hình dáng thì trong đó có không ít xương rồng, số lượng cũng cực kỳ nhiều.





Thái Hư Cổ Long liên tục đưa tay cất những bộ xương đó vào túi đựng đồ.





Là tàn hồn của Thái Hư Cổ Long chí tôn, hắn ta có cảm giác khá thân thiết với xương rồng.





Lúc này mọi người dừng lại trước một bức tường đá khô nứt, bên trên có khắc chữ, nếu nhìn kỹ thì thấy đó là một bài thơ, hơn nữa còn là một bài thơ buồn.





Bài thơ này có thể Thái Hư Cổ Long không biết, có thể Tử Huyên không biết, có thể Thiên Thương Nguyệt không biết, nhưng Diệp Thành lại rất quen thuộc với nó, bởi vì hắn đã thấy không chỉ một lần, bài thơ này được viết bởi Hồng Trần.



“Hồng Trần, quả nhiên ông từng tới Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không biết vì sao Hồng Trần lại khắc bài thơ này ở rất nhiều nơi, nhưng một điều có thể khẳng định là bài thơ này cất giấu một câu chuyện buồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK