Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên con đường lớn, Diệp Thành vừa đi vừa vò đầu bứt tai.





Chuyện mua nhà ở U Đô ban đầu chỉ là ý tưởng, không nhất thiết phải mua, bây giờ thì hay rồi, không mua không được.





Diệp Thành xoay người đi vào một tiệm cầm đồ khá lớn.





Chủ cửa tiệm là một ông lão mập mạp, Diệp Thành vừa nhìn thấy, khoé miệng đột nhiên co giật.





Cũng không trách hắn như thế, chỉ vì ông lão này có diện mạo quá kỳ lạ mà thôi. Hai mắt chéo vẹo như hình chữ “V” ngược, cái miệng thì nhỏ hơn cả móng tay, may mà ông ta là tu sĩ chứ nếu là người phàm thì đúng là sẽ bị người ta miệt thị ngoại hình đến chết.





Không biết vì sao Diệp Thành có một mong muốn rất mãnh liệt, hắn rất muốn chỉnh thẳng lại con mắt cho ông ta, kéo miệng ông ta to ra một chút, nhưng cũng chỉ là mong muốn trong suy nghĩ mà thôi.





“Cầm đồ à?”, ông lão mập mạp liếc Diệp Thành.





“Ồ ồ”, Diệp Thành phản ứng lại, không chút do dự lấy một túi đựng đồ ra, bên trong hầu như đều là bảo bối của lão già ba mắt, mà hầu hết cũng đều là bảo bối không thể thiếu.





“Bảo bối tốt đấy, trộm được đúng không?”, ông lão mở túi đựng đồ ra.





“Ta không có bản lĩnh đó…”, Diệp Thành ho khan.





“Ba nghìn nguyên thạch”, ông lão không đi sâu tìm hiểu mà ra giá luôn.





“Tặng ông con dao này, ông đi cướp luôn đi!”, Diệp Thành lấy lại túi đựng đồ rồi nhét cho ông lão một con dao giết lợn, ba nghìn nguyên thạch, đùa nhau à? Thật sự cho rằng lão tử đi ra từ rừng sâu hẻo lánh đấy hả?





“Đừng vội mà! Giá cả có thể thương lượng”, ông lão kéo Diệp Thành lại.





“Mười nghìn nguyên thạch”.





“Này, trả dao lại cho ngươi, ngươi cầm lấy mà đi cướp đi!”, ông ta phùng má trợn mắt, nhét trả lại Diệp Thành con dao giết lợn.





“Vậy gặp lại sau”, Diệp Thành chẳng hề nghĩ ngợi, dứt khoát quay người đi luôn.





“Ta mua, ta mua, đúng là sợ ngươi thật”, ông ta lại kéo Diệp Thành lại lần nữa, sau đó rất tự giác lấy túi đựng đồ trong tay hắn, trả lại cho hắn một túi đựng đồ chứa mười nghìn nguyên thạch.





“Thế mới đúng chứ”, Diệp Thành cười toe toét.





“Chưa thấy ai mặc cả như ngươi”, mặt ông ta tối sầm lại, nhưng trong lòng thầm tính một lúc thì thấy mình vẫn có lãi.





“À, ta muốn hỏi ông một chút, muốn mua nhà thì đi đâu để mua?”, Diệp Thành cất túi đựng đồ rồi lại nhìn ông lão.





“Mua nhà?”, ông lão nghe vậy thì lại quan sát Diệp Thành quần áo rách rưới từ đầu đến chân một lượt: “Tiểu tử, nhà cấp thấp nhất ở U Đô cũng đã một trăm nghìn nguyên thạch, ngươi chắc chắn mình có nhiều tiền như vậy chứ?”





“Trộm thêm vài lần kiểu gì cũng có thôi”.





“Ta thích nghe lời này, ra cửa rẽ trái, rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái, đến U Long Các”.





“Đa tạ”, Diệp Thành lập tức xoay người rồi biến mất như làn khói.





“Thời buổi này làm sao ấy nhỉ?!”, nhìn hướng Diệp Thành rời đi, ông lão gãi đầu: “Lão tử đây năm trăm tuổi mới tích cóp đủ tiền mua nhà ở U Đô, mà tiểu tử kia mới chỉ hơn một trăm tuổi, đúng là tức chết mà”.



Ra khỏi tiệm cầm đồ, Diệp Thành đi rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK