Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt bắn vào đại địa, đây có lẽ là luồng sáng đầu tiên từ khi Thiên Ma xâm phạm vùng đất này.





Hỗn độn mây sương không ngừng tiêu tán, để lộ ra bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hoà chiếu rọi mặt đất, Đại Sở u ám sau khi trải qua cảnh Thiên Ma tàn sát thì lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng.





Thượng thương hiển linh! Thượng thương hiển linh!





Ánh nắng chiếu rọi khắp nhân gian, người phàm lần lượt quỳ phục, hi vọng trời cao đừng tiếp tục giáng kiếp nạn.





Có điều bọn họ đâu biết vì để cho thiên địa này lại lần nữa được yên bình thì tiên nhân trong lời bọn họ vẫn nói đã phải trả cái giá thảm khốc đến thế nào, mỗi luồng ánh sáng kia đều phải dùng máu của tu sĩ Đại Sở đổi lại, dù cho nó có rực rỡ thế nào cũng không thể xoá đi được máu đỏ choán mắt hiện lên giữa đất trời.





Dưới ánh nắng chiếu rọi, Diệp Thành đang ngủ say được đưa đi.





Thiên địa của Đại Sở vẫn im ắng như vậy.





Rồi không biết mất bao lâu mới lại có tiếng khóc nức nở vang lên.





Nhìn từ xa, đó là từng bóng tu sĩ thanh thiếu niên đang tìm thi thể người thân trong núi thây biển máu.





Đại Sở vẫn còn tu sĩ tồn tại nhưng số lượng quá ít hỏi, vả lại về cơ bản đều là tu sĩ trẻ, trong trận đại chiến với Thiên Ma, những người xông lên chiến đấu chính là tiền bối của bọn họ, sau kiếp nạn qua đi, chỉ còn bọn họ là sống sót ở lại.





Thiên Ma thương vong, càng lúc càng nhiều tu sĩ thiếu niên bước chân lên đại địa của Đại Sở tìm kiếm người thân giữa đất trời mênh mông.





Ở Nam Sở.





Diệp Thành tĩnh lặng ngồi trên chiếc giường băng ngọc như pho tượng bằng băng bất động, hắn đã ngủ chín ngày đêm rồi.





Trong chín ngày này, hắn đã ngủ rất an yên, Thánh Thể bị tàn phá đang chìm trong giấc ngủ say không ngừng hồi phục về nguyên trạng, có điều ám thương sau trận đại chiến với Đại Đế đã ăn sâu vào xương cốt hắn, không phải một sớm một chiều mà có thể xoá nhoà.





Phía trước giường băng ngọc, một bóng hình vẫn đang đứng đó, nếu nhìn kĩ thì chính là Đường Như Huyên thê tử của Hùng Nhị.





Cô giống như một trong những sự tồn tại may mắn hiếm có của Đại Sở, cả Hằng Nhạc Tông ngoài Diệp Thành ra thì chỉ có cô còn sống, cô tìm thấy Diệp Thành nhưng lại không tìm thấy trượng phu của mình.





Bên cạnh Đường Như Huyên còn có một bóng hình nhỏ bé nữa.





Đó là Nhược Hi, không phải là tu sĩ nhưng lại là một sự tồn tại may mắn, lúc này cô bé đang chớp mắt nhìn Diệp Thành trên chiếc giường băng ngọc, chốc chốc lại giơ tay ra xoa má hắn.





Ngày thứ mười, Diệp Thành đang ngủ say chợt run rẩy đầu ngon tay.





Giây phút sau đó, đôi mở mắt hắn mỏi mệt có phần đục ngầu và mang theo nỗi hoang hoải.





“Diệp sư đệ, ngươi tỉnh rồi”, Đường Như Huyên đứng trước giường băng ngọc vội tiến lên trước.



“Đó là đâu?”, Diệp Thành giọng khản đặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK