Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía này, Diệp Thành lảo đảo đi về phía căn phòng trọ mình đã thuê từ trước.

Phía trước, một bóng hình mặc y phục màu huyết xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là một thiếu niên với mái tóc màu đỏ, móng tay rất dài, và quan trọng hơn cả là nụ cười của hắn cho người ta cảm giác rùng rợn.

Hắn chính là Huyết Đồng!

Từ xa, đôi mắt Diệp Thành nheo lại, đây chính là người mà hắn luôn hiếu kỳ kể từ khi đại hội đấu đan diễn ra cho tới nay, cảm giác quen thuộc mà tên này để lại cho Diệp Thành khiến hắn vẫn luôn có cảm giác đã gặp tên này ở đâu nhưng lại không nhớ rõ.

Cả hai người cứ thế đi đối đầu nhau nhưng lại lướt qua nhau.

“Ngươi sẽ chết rất thảm”, không biết từ bao giờ khi Huyết Đồng đi qua có một giọng nói khàn khàn vọng lại trong đầu Diệp Thành.

Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn đứng lại nhìn về phía Huyết Đồng và cũng trùng hợp tên Huyết Đồng kia quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo cái nhìn u ám và nụ cười rùng rợn.

Diệp Thành cau mày, hắn thu lại ánh mắt, quay người biến mất trong dòng người.

Quay về căn phòng nghỉ củ tu sĩ, hắn đóng chặt cửa phòng sau đó lật tay lấy ra huyền cương và huyết thiết, tiếp đó là kiếm Xích Tiêu.

Cuối cùng, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao lấy huyền cương, huyền thiết cùng kiếm Xích Tiêu, hắn vận chuyển Binh Khí Quyết, liên tục đẩy huyền cương và huyền thiết vào trong kiếm Xích Tiêu và nhanh chóng tôi luyện.

……

Đêm khuya, Cơ Tuyết Băng đứng trong một tiểu viên lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.

Phía sau cô ta có bóng đen lướt qua, lão già tóc xám lại lần nữa xuất hiện, đầu tiên lão hành lễ kính cẩn rồi mới hỏi bằng giọng thăm dò: “Thánh nữ, đã tra được thân phận thật sự của tên Trần Dạ đó rồi sao”.

“Hạo Thiên Trần Dạ?”, Diệp Thành khẽ nói bốn từ.

“Hạo Thiên?”, lão già tóc xám cau mày: “Người của nhà Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở?”

“Nửa thật nửa giả”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu: “Phái người đi điều tra Hạo Thiên thế gia, cho dù hắn không phải là người của nhà Hạo Thiên thế gia thì chắc chắn cũng liên quan tới Hạo Thiên thế gia”.

…….

Vút! Vút! Vút!

Trong căn phòng, tiếng kiếm vang lên liên hồi, huyền cương và huyền thiết được tiên hoả tôi luyện, cho dù kiếm Xích Tiêu không được đẩy chân khí vào thì cũng vang lên âm thanh vút vút và xuất hiện kiếm ảnh sắc lạnh.

Đây chính là kiệt tác trong ba canh giờ của Diệp Thành. Ngoài việc tôi luyện kiếm Xích Tiêu ra thì hắn còn đúc ra một thanh linh kiếm cho Tịch Nhan, trong đó cũng có huyền thiết và huyền cương, thậm chí là bất phàm.

Phù!

Diệp Thành thu lại linh kiếm, hắn thở phào một hơi, lật người nhảy lên giường, không tới một phút hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, khi trời vừa hửng sáng, Đan Thành đã nhộn nhịp người, tất cả đều đổ xô về phía hội trường diễn ra đại hội đấu đan.

Khi Diệp Thành tới đây thì nơi này đã là cả biển người rồi. Hắn vừa xuất hiện đã kéo theo sự chú ý của không ít người, tiếng xì xào bàn tán vang lên: “Đã điều tra rõ ràng rồi, tên này chính là người của nhà Hạo Thiên thế gia”.

“Hạo Thiên Trần Dạ?”

“Đã là người của Hạo Thiên thế gia, tên đầy đủ đương nhiên là Hạo Thiên Trần Dạ”.

“Có điều theo như ta biết thì Hạo Thiên thế gia không có luyện đan sư mà, vả lại gia chủ Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi”.

“Ngươi thật là thiển cận”, có người vuốt râu thở dài: “Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tỉnh, theo ta thấy thì Hạo Thiên Trần Dạ có lẽ là con riêng của Hạo Thiên Huyền Chấn, chỉ là từ khi còn nhỏ đã được người ta bí mật nuôi dưỡng, mãi tới gần đây mới được cho về gia tộc”.

“Ừm, tám phần là như vậy”.

“Không biết Hạo Thiên Huyền Chấn nghe được tin này thì liệu có bị phu nhân của mình bóp chết không nữa”, nghe tiếng bàn tán tứ phương, Gia Cát Vũ ở vị trí ngồi vuốt râu nói ý tứ: “Ừm, tám phần sẽ bị”.

“Mới một ngày không gặp mà sao hắn đã trở thành Hạo Thiên Trần Dạ rồi?”, ở bên, Từ Phúc khẽ day trán: “Nếu bị bại lộ thân phận thì không biết Hạo Thiên Huyền Chấn có tới tận Hằng Nhạc tìm hắn không nữa?”

“Hắn nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhướng vai.

“Hắn sinh ra đã là chuyện ngoài ý muốn rồi”.

“Ôi trời”, bên dưới, Diệp Thành day trán, hắn đương nhiên nghe thấy những tiếng bàn tán kia, trời đất chứng dám đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn.

Còn cái tên Hạo Thiên Trần Dạ là ai đồn ra thì hắn chỉ có thể nghĩ ra cái tên Cơ Tuyết Băng và lão già tóc xám kia thôi.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại đảo mắt quanh hội trường tìm bóng hình Cơ Tuyết Băng sau khi đã cải trang, cô ấy vẫn giống như thư sinh tĩnh lặng ngồi đó, khi Diệp Thành đưa mắt qua nhìn cũng vừa hay Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu nhìn, hai người nhìn nhau và nhìn ra được ý tứ dù không nói ra lời.

“Biết trước đã nói Thiên Hạo thế gia rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm thu lại ánh mắt.

Có điều hắn lại không biết Thiên Hạo thế gia thực sự tồn tại ở Đại Sở, nếu hắn thật sự biết được điều này thì không biết vẻ mặt sẽ hài hước thế nào.

Nghĩ rồi hắn cứ thế nhảy lên chiến đài. Đập vào mắt hắn là ba tên phía Vi Văn Trác.

Có điều cả ba tên này hôm nay trông chẳng ra sao, một tên mắt đen như gấu trúc, tên nào tên nấy còn nhét cục bông ở mũi, mặt mày sưng phù cả lên, đặc biệt là Trần Vinh Vân, mặt còn méo hẳn đi.

“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn cả ba người.

“Bị người ta đánh mà”, Vi Văn Trác và Ly Chương bưng mặt, đau đớn ít lên, vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Vinh Vân: “Đều tại tên tiện nhân như ngươi”.

“Có việc gì thế chứ?”, Diệp Thành cao hứng.

“Hôm qua tên này còn uống đến mức không biết trời đất đâu, đòi lôi cả Từ Nặc Nghiên lên trời kia mà, kết quả lại bị đánh làm liên luỵ cả bọn ta”.

“Đúng là thảm hại”.

“Ồ ồ, chuyện gì thế này?”, khi cả ba người đang nói chuyện thì giọng nói cười trên nỗi đau của người khác vang lên, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí đi tới nhìn cả ba một lượt từ đầu tới chân: “Nào nào, báo ứng sao?”

“Tối nay còn mời cơm không?”, cả ba tên không tỏ ra phẫn nộ mà lần lượt gãi tai.

Mời cơm!

Nghe hai từ này, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí tối sầm cả mặt lại, hai tên này đúng là cặp huynh đệ éo le, bữa cơm hôm qua phải bỏ ra hơn hai trăm nghìn linh thạch rồi.

“Thú vị đấy”, Diệp Thành xoa cằm.

“Hạo Thiên Trần Dạ, cái tên này thật bá đạo”, dứt lời, Từ Nặc Nghiên đi tới, đầu tiên là nhìn ba người phía Vi Văn Trác rồi mới mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Ngươi giấu kĩ đấy”.

“Cũng tạm”, Diệp Thành ho hắng.

“Người ta mà không nói thì ta còn không biết ba người phía Thi Nguyệt còn có đệ đệ nữa, đúng là bất ngờ”, Từ Nặc Nghiên xuýt xoa.

“Sao vậy? Cô nương quen với Hạo Thiên Thế Gia sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Quen, rất quen là đằng khác”, Từ Nặc Nghiên lấy ra một cái gương nhỏ, vừa nhìn vào gương vừa chỉnh lại tóc và nói: “Phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn trước đây là thánh sứ Thất Tịch của Thất Tịch Cung ta, ừm, cũng chính là sư phụ của ta, ngươi nói xem có trùng hợp không?”

“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán.

“Ê?”, phía này, Từ Nặc Nghiên tay cầm gương kéo vạt áo Diệp Thành cười nói: “Có phải ngươi quen với Cơ Vô Trần không?”

“Không quen lắm, sao vậy?”, Diệp Thành vừa nói vừa cầm bình rượu lên trút vào miệng.

“Còn sao nữa, tỷ đây thích hắn rồi”.

“Phụt”, Diệp Thành vừa uống ngụm rượu vào miệng đã phun ra hơn một trượng.

“Ngươi thái độ gì thế hả? Tỷ đây không xứng với hắn sao?”, Từ Nặc Nghiên bắt đầu liếc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không mấy dễ chịu.

“Đợi chút”, Diệp Thành xoa cằm, hai con mắt hắn đảo đi đảo lại, trong đầu hiện lên hình ảnh hai nữ nhân thân thiết với nhau, rốt cục Từ Nặc Nghiên mặc đồ tân nương đẹp hay Cơ Tuyết Băng mặc đẹp đây, còn cảnh sau khi động phòng không biết phải diễn tả thế nào nữa.

“Mời mười bốn người lên đài”, khi Diệp Thành còn đang mải tưởng tượng thì lão già tóc bạc ở Đan Thành đã lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK