Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không thiếu công của tiền bối đâu”, Diệp Thành lườm ông ta.





“Ồ, đều ở đây hết à?”, tiếng cười bên ngoài đại điện vang lên từ xa đến gần, Thái Hư Cổ Long nghênh ngang bước vào.





“Thế nào? Thái Cổ Tinh Thiên của ta tuyệt chứ?”, vừa bước vào, tên này đã đắc ý nhìn mọi người.





“Quá tuyệt ấy chứ. Nào nào nào, nói cho ta nghe sự huyền diệu của bản đồ sao này đi”.





“Nói đến điều huyền diệu của nó thì là cả một câu chuyện dài. Đó là một đêm trăng thanh gió mát, ta…”





“Tiền bối, tìm được tuỷ phượng hoàng rồi”, bên này, Diệp Thành phớt lờ Thái Hư Cổ Long, tới bên Đan Thần, đưa bình ngọc có chứa tuỷ thanh loan cho ông.





“Đây là tuỷ thanh loan phải không?”, Đan Thần nhận lấy, tỉ mỉ quan sát một lúc rồi nhìn Diệp Thành.





“Đúng là tuỷ của thanh loan”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng thanh loan này có huyết mạch của phượng hoàng, tuỷ của nó có lẽ có thể thay thế được tuỷ phượng hoàng, chúng ta cứ thử xem”.





“Lấy từ thanh loan của cô nhóc Lâm Thi Hoạ phải không?”





“Thì ngoài Lâm sư muội còn ai có nữa đâu ạ”.





“Lúc trước ta từng hỏi rồi, nhưng thanh loan đó khó tính lắm”, Đan Thần cười ngượng ngùng: “Sự thật chứng minh, thể diện của thành chủ Đan Thành ta không bằng Thánh chủ Thiên Đình!”





“Tiền bối đừng cười vãn bối mà”, Diệp Thành ho khan.





“Chỉ còn thiếu sừng kỳ lân nữa thôi”, Đan Thần hít sâu một hơi, cầm bình ngọc trong tay cảm giác như trẻ ra rất nhiều: “Nếu có thể luyện được Thiên Tịch Đan khi còn sống thì ta chết cũng không nuối tiếc!”





“Làm gì mà động tĩnh lớn vậy?”, khi hai người đang nói chuyện thì cách đó không xa vang lên giọng nói kinh ngạc của lão già Gia Cát Vũ.





Nghe vậy, mọi người đang thảo luận bàn tán đều ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mà lão ta đang nhìn.





Trên bầu trời sao có một số lượng lớn các ngôi sao đang di chuyển, màu sắc nào cũng có, hơn nữa số lượng ngôi sao còn không dưới một trăm nghìn, có nghĩa là nơi đó có không dưới một trăm tu sĩ đang di chuyển.





“Hướng Đông Bắc là nơi đóng quân của điện nào?”, Diệp Thành hơi nhíu mày.





“Phân điện thứ nhất của Thiên Đình”.





“Gửi tin cho điện chủ Tiêu Phong, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra ở đó?”





“Vừa có tin truyền tới, bảo là có dị vật giáng xuống Nam Sở”, lời Diệp Thành vừa dứt, Hồng Trần Tuyết đã bay vụt từ ngoài điện vào.





“Dị vật?”





“Đây là ảnh tượng vừa truyền tới”, Hồng Trần Tuyết lập tức phất tay, tế ra một màn nước huyễn thiên.





Màn nước được dựng lên, mắt mọi người đều hơi nheo lại, vì họ nhìn thấy trong màn nước một vùng đất cháy đen, không có một ngọn cỏ nào.





“Đây là gì vậy tiền bối?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.





“Như ngươi thấy đó, một vùng đất cháy đen”, Hồng Trần Tuyết hít sâu một hơi: “Nhưng nửa canh giờ trước, nơi đây không thế này mà là một toà thành cổ rộng lớn, dị vật đột nhiên giáng xuống khiến cho thành cổ thậm chí là vùng đất có bán kính hơn mười dặm quanh thành cổ trong phút chốc hoá thành vùng đất cháy khô, không còn ai sống sót”.





“Không còn ai sống sót?”, Diệp Thành cau mày: “Đã biết là vật gì chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK