Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thánh huyết cũng không cứu nổi huynh ấy sao?”, Mục Uyển Thanh kéo tay Tạ Vân, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng.





“Tổn thương về đạo tắc căn cơ đã vượt qua phạm trù mà thánh huyết có thể cứu chữa”, Diệp Thành lắc đầu.





“Ngươi có cách khiến ta hồi phục sao?”, Tạ Vân lau đi dòng máu nơi khoé miệng.





“Tán tận tu vi, tu lại đạo căn”.





“Tán tận tu vi, tu lại đạo căn”, Tạ Vân cau mày.





“Nói vậy thì có nghĩa là mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu sao?”, tay Mục Uyển Thanh nắm chặt hơn.





“Đây là cách duy nhất hiện giờ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “sự bá đạo của phệ đạo huyết đan vượt xa tưởng tượng của ngươi nhiều, bị độc hại mười năm mà ngươi vẫn còn giữ được cái mạng đã là không dễ dàng gì rồi”.





“Vậy thì bắt đầu lại từ đầu”, Tạ Vân nói giọng kiên quyết, ánh mắt loé lên thần mang vừa kiên định vừa sắc bén.





“Vậy thì sau buổi tuyển chọn luyện đan sư ta sẽ giúp ngươi tu lại”.





“Làm chậm trễ kế hoạch tìm người chuyển kiếp của ngươi rồi”, Tạ Vân nói có phần áy náy.





“Ngươi nói gì vậy, không giúp ngươi dẹp bằng chướng ngại thì sao ta yên tâm rời khỏi đây, chúng ta là huynh đệ mà”, Diệp Thành mỉm cười an ủi Tạ Vân, mặc dù hắn cũng muốn nhanh chóng tìm người chuyển kiếp nhưng Tạ Vân cần hắn giúp đỡ ngay bây giờ, không thể chậm trễ.





Nên biết rằng Tạ Vân không đơn thuần là Tạ Vân trước kia mà còn là Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước, hắn hoài niệm kiếp trước nhưng đương nhiên vẫn có tình cảm với kiếp này.





Vả lại Tạ Vân kiếp này thất thế, quả thực cần sự hỗ trợ từ hắn, kiếp trước Tạ Vân hộ đạo cho hắn, kiếp này hắn mở đường cho Tạ Vân.





Xuất đan!





Khi hai người đang nói chuyện thì bên dưới chợt vang lên tiếng hô kinh ngạc.





Nghe vậy, Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn, một đạo quang hồng bay lên trời, có người luyện ra đan dược sáu vân.





Thành công rồi.





Đó là một tên thanh niên áo trắng, hắn ta kinh ngạc cầm đan dược sáu vân trong tay nhưng lại không đứng vững nổi mà ngã nhoài ra đất, trong thời gian bảy ngày mới luyện ra được đan dược, đúng là tiêu tốn không vừa.





Sau hắn, qua rất lâu cũng không thấy có thêm người nào luyện ra được đan dược.





Cho tới khi màn đêm buông xuống mới liên tiếp có người luyện ra được đan dược, đó là những người có khả năng cao hơn người, mặc dù đan dược bọn họ luyện ra là đan dược sáu vân nhưng so với Diệp Thành thì còn kém xa.





Tạ Vân đã bước xuống khỏi lầu ba, hắn là người chủ trì cho buổi tuyển chọn luyện đan sư này, hắn không thể ở đây mãi.





Thấy Tạ Vân với bộ dạng bệnh tật đó, phía Nhạc Chân lại cười lạnh lùng.





Thấy nụ cười đó của bọn họ, Tạ Vân cứ thế ngó lơ, cả trăm năm nay hắn đã thu mình đi rất nhiều.





Vài năm gần đây hắn đã phải chịu cảnh bị lạnh nhạt dè bỉu nên đương nhiên biết cách nhẫn nhịn, điều quan trọng nhất đó là mở ra kí ức kiếp trước và gặp được Diệp Thành đã cho hắn niềm tin mãnh liệt, hắn tin mình có thể có một cú trở mình ngoạn mục.





“Diệp Thành, ngươi có niềm tin mấy phần có thể trị khỏi cho Huyền Vũ?”, nhìn Tạ Vân ở bên dưới, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hi vọng, hi vọng Diệp Thành có thể cho mình câu trả lời chính xác.





“Ta sẽ trị khỏi cho hắn”, Diệp Thành cười đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK