Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên vùng đất bao la rộng lớn, Diệp Thành giẫm lên phi kiếm, chầm chậm bay về phía trước, vẻ mặt lãnh đạm khác thường.

“Tiểu tử, ngươi điên ra phết đấy!”, tiếng cảm thán của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Là bọn chúng đụng đến ta trước”.

“Mới ở cảnh giới Linh Hư mà đã có thể làm loạn đến mức này, đến lúc tu vi của ngươi đạt đến chí cao, ngươi sẽ làm loạn đến mức nào chứ?”

“Người không phạm ta, ta không phạm người”, Diệp Thành thờ ơ đáp: “Nếu ta thật sự có tu vi chí cao mà kẻ khác lại đụng đến ta thì hài cốt bọn chúng chắc chắn sẽ chất thành núi, máu chảy thành sông”.

“Ra vẻ được lắm”.

“Ta nói này… Ấy?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã chau mày, nhìn lướt qua phía trước sau đó híp mắt.

Giây tiếp theo, hư không phía trước biến dạng, tám thanh niên mặc áo bào huyết sắc bước ra không theo một thứ tự cụ thể nào, khí tức mạnh mẽ, hơn nữa hơi thở gần như đồng bộ, vừa nhìn là biết chiến hữu bày binh bố trận đánh tập thể.

“Người của Thị Huyết Điện”, Diệp Thành nheo mắt nhìn.

“Giết được Hầu Thiên Sát, ngươi đúng là không đơn giản”, trong tám người, gã thanh niên đứng giữa cười nham hiểm, trong mắt loé lên tia khát máu: “Nhưng không biết ngươi có chống lại được Bát Môn Kiếm Trận của chúng ta không”.

“Chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện, sao lại thiếu mất một người rồi?”, Diệp Thành nở nụ cười, nhưng thần thức của hắn đã tản ra từ lâu.

Diệp Thành đang tìm kiếm Hoắc Tôn, Thánh tử của Thị Huyết Điện có thực lực sánh ngang với Cơ Tuyết Băng. Hắn cảm thấy mình vẫn có thể đỡ được vài chiêu, nếu không dùng đến con át chủ bài thì hắn không có tự tin đánh bại được Hoắc Tôn.

Chỉ là nhìn một vòng, hắn cũng không tìm thấy khí tức của Hoắc Tôn.

Vì thế hắn cũng thấy yên tâm hơn.

“Giết ngươi đâu cần tới Hoắc sư huynh”, gã thanh niên kia cười giễu cợt, tám người cùng nhấc chân chầm chậm bước tới, không chỉ hơi thở đồng bộ mà bước chân cũng giống nhau, sự ăn khớp này đáng để người khác phải ngạc nhiên.

“Nghe Long gia nói, người hay ra vẻ đều không được chết tử tế”, Diệp Thành lấy kiếm Xích Tiêu ra.

“Chết tiệt, ta nói khi nào?”, Thái Hư Cổ Long chửi.

“Bây giờ nói cũng không muộn”, Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng, hắn sát phạt tới trước một đệ tử của Thị Huyết Điện như một bóng ma, không nói một lời đã đâm ra một kiếm.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ là tốc độ của tên đó rất nhanh, lập tức tránh được.

“Ngươi còn nhanh hơn được nữa không?”, Diệp Thành nở nụ cười lạnh lùng, khí tức của hắn trong nháy mắt như sát kiếm được rút ra khỏi vỏ, kiếm Xích Tiêu trong tay rung lên, hắn bước ra một bước như gió thoảng qua, nhanh đến mức không thấy bóng dáng, sự kì diệu của Phong Thần Quyết cũng đạt tới độ tinh tuý khi Diệp Thành không ngừng thi triển.

Phụt!

Vai của đệ tử Thị Huyết Điện kia lập tức bị đâm xuyên.

Đúng vậy, có sự sai lệch ở đây, ngay chính Diệp Thành cũng không ngờ lại có sự sai lệch này. Nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện bên ngoài cơ thể tên ấy có một lớp áo giáp huyết sắc kỳ dị, cũng chính lớp áo giáp ấy khiến cho nhất kiếm Phong Thần Quyết của hắn lệch đi.

“Phá!”

Diệp Thành xông lên trước, tung một chưởng Hàng Long khiến tên đệ tử đó bay ngược ra.

“Cùng lên!”

Mấy tên đệ tử của Thị Huyết Điện cùng xông lên, đồng loạt tạo kết ấn, thi triển thần thông mạnh mẽ, người thì tung ra chưởng ấn, người thì ra quyền ảnh, người thì chém ra kiếm mang, tất cả đều đánh về phía Diệp Thành.

Thiên Canh Kiếm Trận!

Diệp Thành vung kiếm Xích Tiêu lên, pháp môn Hỗn Độn Vô Cực Đạo cũng hoạt động, rất nhiều kiếm trận phòng ngự dung hợp cùng Thiên Canh Kiếm Trận, uy lực phòng ngự tăng lên rất nhiều.

Bang! Uỳnh! Cheng!

Các đòn tấn công của nhóm đệ tử Thị Huyết Điện đánh vào Thiên Canh Kiếm Trận, nhưng đều không công phá được.

“Bố trận!”

Được thấy sự phi thường của Diệp Thành, bọn chúng lập tức tách ra, tám người đứng tám hướng, trong tay mỗi người cầm một thanh sát kiếm, một tay tạo kết ấn, dựng kiếm phía trước, động tác cũng thống nhất đến mức đáng kinh ngạc.

Leng keng!

Ngay sau đó, kiếm khí huyết sắc bắt đầu bắn ra mọi hướng, trong đó còn có cả kiếm mang, dưới chân bọn chúng cũng có một đại trận, vừa tấn công vừa phòng thủ, Bát Môn Kiếm Trận cũng vừa công vừa thủ như Thiên Canh Kiếm Trận.

“Kiếm trận được đấy”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Nhưng đánh được ta thì mới ổn”.

Dứt lời, Diệp Thành ẩn vào không gian, hắn không có thời gian để dây dưa với chúng, hắn định sử dụng bí thuật ám sát – hư không tuyệt diệt để phá vỡ kiếm trận của chúng.

Thấy Diệp Thành biến mất, vẻ mặt tám người đều sửng sốt.

Phụt!

Máu bắn ra tung toé, đầu một tên đệ tử Thị Huyết Điện bị chém lìa.

“Lùi lại!”

Bảy người còn lại nhanh chóng lùi về phía sau, đồng loạt lấy binh khí ra rồi cùng nhau hợp lực, khí thế của bảy binh khí hợp thành một, không gian của chu vi trăm trượng đều bị bóp méo.

Diệp Thành bị ép ra ngoài.

Phong Thần Quyết!

Vừa xuất hiện, Diệp Thành đã đâm một kiếm xuyên thủng không gian, tốc độ của hắn nhanh như gió, không thấy bóng dáng.

Phụt!

Lại có máu bắn ra, đệ tử chân truyền thứ hai của Thị Huyết Điện trúng chiêu tại trận, đầu mày bị kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, còn chẳng kịp hét lên tiếng nào đã chết.

“Trấn áp!”

“Trấn áp!”

Sáu đệ tử còn lại của Thị Huyết Điện hét lên, binh khí đồng loạt nhắm vào Diệp Thành.

“Ta cũng có”, Diệp Thành cười khẩy, hắn nhẩm niệm, nồi sắt lớn, ồ không phải, Đại La Thần Đỉnh lập tức xuất hiện, nó vừa to vừa nặng, đơn giản tự nhiên, khí tức dồi dào nối liền thành với nhau. Điều quan trọng nhất là áp lực năm mươi nghìn cân của nó khiến cho binh khí của đệ tử Thị Huyết Điện đều bị chèn ép, rơi hết xuống đất.

“Mạnh quá”, đệ tử của Thị Huyết Điện lại biến sắc, vội vàng lui về phía sau.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành lại xông lên, nhất kiếm tuyệt sát đâm thẳng về phía một tên đệ tử.

Nhưng khi thanh kiếm chuẩn bị đâm xuyên qua đệ tử đó thì hai ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, kẹp lấy kiếm Xích Tiêu, sau đó hất nhẹ đã khiến Diệp Thành phải lùi về sau một bước.

“Người này rất lợi hại”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn chằm chằm khoảng không gian đó.

Chẳng mấy chốc, khoảng không gian đó biến dạng, một thanh niên áo trắng chậm rãi bước ra.

Hắn ta vừa bước ra, chân mày Diệp Thành càng nhíu chặt hơn, bởi vì hắn cảm nhận được huyết mạch của mình đang xao động, dường như nó cảm nhận được mối đe doạ nào đó, hoặc là cảm nhận được sự ngột ngạt khác thường.

Diệp Thành biết, đó là sự áp chế đến từ huyết mạch, ngày ấy khi giao đấu với Cơ Tuyết Băng, hắn cũng có cảm giác này.

“Người này không phải là Hoắc Tôn đó chứ?”, Diệp Thành nhìn người đó rồi lẩm bẩm.

Gã thanh niên áo trắng bước ra có chút quái dị, trên người hắn ta không có dao động của khí tức, mái tóc đen như mực, đổ dài như thác nước, hai mắt đen mà sâu thẳm như bầu trời đầy sao xa xăm. Trên người hắn ta có thần quang lạnh lẽo bao quanh, thậm chí Diệp Thành còn nhìn thấy dị tượng vừa to vừa kỳ lạ sau lưng hắn.

“Không hổ là Thánh tử của Thị Huyết Điện, quả nhiên không đơn giản”, Diệp Thành thầm cảm thán: “Nếu muốn đánh bại hắn thì mình phải sử dụng hết mọi chiêu!”

“Hắn chính là Thái Âm Chân Thể”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì giọng Thái Hư Cổ Long đột ngột vang lên: “Người khiêu khích Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông và đại chiến chín trăm hiệp với Huyền Linh Chi Thể vẫn bất bại chính là hắn”.

“Là hắn à”, Diệp Thành nhe mắt: “Chẳng trách ta lại cảm thấy huyết mạch bị áp chế, chẳng trách ngay cả Tiên Luân Nhãn cũng không nhìn thấu được bản nguyên của hắn, trong cơ thể hắn ẩn giấu một luồng sức mạnh cường đại khiến người khác sợ hãi”.

“Đó là sức mạnh Thái Âm và Thái Âm thần tàng”, Thái Hư Cổ Long giải thích ngắn gọn: “Huyền Linh Chi Thể có sức mạnh Huyền Linh và Huyền Linh thần tàng nên mới có nhiều thần thông thiên phú và bí pháp cấm kỵ. Thái Âm Chân Thể cũng vậy, hắn có sức mạnh Thái Âm, mà Thái Âm thần tàng của hắn cũng có rất nhiều thần thông thiên phú và bí pháp cấm kỵ”.

“Huyết mạch nghịch thiên trong truyền thuyết quả nhiên không đơn giản”.

“Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút, thần thông thiên phú và bí pháp cấm kỵ của Thái Âm Chân Thể không phải đùa đâu, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, cẩn thận gặp xui xẻo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK