Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Nhãn không phải ai cũng có, đó là món quà của Thượng Đế, trong một triệu tu sĩ cũng không có một người.





Đương nhiên người có Thiên Nhãn đều có năng lực đặc biệt, chẳng hạn như nhìn thấu một số cấm chế mà tu sĩ bình thường không thể nhìn thấu, mà điều khiến phía Diệp Thành đau đầu là nếu họ giả mạo thành mấy người phía Thanh Vân Lão Tổ trở về Thanh Vân Tông, như vậy người có Thiên Nhãn sẽ nhìn ra ngay.






Đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót!





Bùm! Đùng! Đoàng!





Khi mọi người đang đau đầu thì nơi xa truyền tới tiếng nổ, khiến mọi người lập tức ngừng suy nghĩ, hiển nhiên nơi ấy đang có một trận đánh lớn, chắc chắn đã có tu sĩ khác xông vào đây và đang giao đấu với cao thủ của Viêm Hoàng canh gác ở đó.








“Không được để những người đó đi mất”, Diệp Thành là người đầu tiên hành động.





“Sao lại có nhiều chuyện nhảm nhí thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng vội vã chạy đến.





Đêm nay họ hành động cực kỳ bí mật, không thể để thế giới bên ngoài biết được, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, nếu không sẽ gây ra vô số rắc rối, kế hoạch của họ cũng sẽ bị phá hỏng.





Ở phía xa, làn sóng đại chiến lúc này đã dập tắt.





Nhìn ra xa, hàng nghìn cao thủ của Viêm Hoàng, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lúc này họ đang bao vây bốn người ở giữa.





Lại nhìn sang bốn người kia, một ông lão thô bỉ, một người trung niên cao lớn thô kệch, một ông già đầu hói và một người khổng lồ với thân hình cực lớn, đó chẳng phải Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Man Sơn sao?





Giờ phút này bọn họ đang ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu như tội phạm, mặt mũi ai cũng sưng vù bầm dập, bị hàng nghìn kẻ mạnh của Viêm Hoàng đánh cho không thể phản kháng.





Bốn người vô cùng phiền muộn! Ở thế giới tu sĩ quá chán, hiếm có dịp rảnh rỗi đến thế giới người phàm dạo chơi, ai ngờ vừa đặt chân đến mảnh đất này đã bị vây đánh tan tác.





Vốn dĩ bọn họ đều là những người rất lợi hại, lúc đầu cũng rất khí thế, nhưng đến khi cao thủ của Viêm Hoàng kéo đến như thuỷ triều, hơn nữa tu vi của ai cũng không yếu, bốn người họ suýt thì khóc tại chỗ.





Vì thế bọn họ đã bị đánh một trận tơi tả.





“Mẹ kiếp, lão tử đã làm gì các ngươi hả?”, tuy Thái Ất Chân Nhân đang ôm đầu nhưng miệng vẫn không ngừng chửi bới.





“Đánh chúng ta cũng phải có lý do chứ!”, Ngô Tam Pháo cũng chửi rất hăng, nước miếng văng đầy trời: “Lão tử là đại ca của đảo Hắc Long, biết điều thì mau thả lão tử ra, nếu không các ngươi sẽ biết tay lão tử”.





“Ta là người nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực đấy, đừng gây sự với ta”, Ngưu Thập Tam cũng gào thét, nhưng lần này ông ta không tự tin lắm, người ta đông hơn mình mà!





“Chúng ta không cùng hội với bọn chúng đâu”, Man Sơn lắc đầu, trước nay lão ta luôn hiếu chiến mà lúc này cũng bị đánh đến nỗi ngay cả chiếc rìu to của lão cũng bị tịch thu.





“Ồ, thật trùng hợp!”, khi bốn người họ đang mắng chửi thì một tiếng cười vang lên.





Lời này vừa dứt, cao thủ của Viêm Hoàng ăn ý tránh sang một bên, Diệp Thành xắn ống quần lên cao, miệng ngậm tăm, vai vác Bá Long Đao đi tới, mỉm cười nhìn bốn người.



Nhìn thấy Diệp Thành tới, bốn người đều sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK