Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 971: Thuyết phục

Phụt! Phụt!

Trên chiến trường khốc liệt, cả hai phương hướng đều nhuốm máu, lại có hai phân điện của Chính Dương Tông bị tiêu diệt, đến thân xác cũng không còn sót lại.

Lúc này, chín đại điện chủ của Chính Dương Tông đã mất bảy người bị tiêu diệt, ngoài điện chủ thứ nhất đại chiến với Diệp Thành ra thì còn lại điện chủ thứ bảy vẫn còn ngoan cố đối đầu.

Thế nhưng khả năng chiến đấu của điện chủ phân điện thứ bảy vô cùng mạnh mẽ nhưng hiện giờ lại chẳng còn đủ sức bởi người mà ông ta phải đối đầu là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy và Thượng Quan Huyền Tông, bốn tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên, vả lại người nào người nấy đều có khả năng chiến dấu hơn hẳn ông ta.

Đây là trận đại chiến không cân sức, không tới một phút, điện chủ phân điện thứ bảy đã ngã khỏi hư không.

Rầm! Rầm! Rầm!

Vì chín đại điện chủ của Chính Dương Tông đều có tám người bị diệt và đại quân Âm Minh mà bọn họ kiểm soát cũng vỡ tan theo từng đám, ngoài đại quân Âm Minh mà điện chủ phân điện thứ nhất kiểm soát ra thì những đại quân khác đều đã hoá thành cát bụi.

Dừng!

Không lâu sau đó, giọng nói của Thiên Tông Lão Tổ vang vọng khắp đất trời. Đã muốn thu nạp kẻ mạnh của Chính Dương Tông thì trận đại chiến này không cần phải tiếp tục nữa.

Thế rồi đại quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn lần lượt dừng tay, bọn họ tập hợp lại từ tứ phương tám hướng bao vây toàn bộ tàn binh bại tướng trên một ngọn núi theo ba lớp vòng trong vòng ngoài

Lúc này, đại quân của Chính Dương Tông đâu còn tâm trí mà đại chiến.

Có lẽ từ giây phút Diệp Thành thống lĩnh đại quân thì bọn họ đã không còn tâm trí mà đại chiến nữa, vì trận đại chiến này ngay từ đầu đã được định sẵn rằng bọn họ phải bại trận rồi.

Phụt!

Tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông vừa bị bao vây, trên hư không liền có một bóng hình đẫm máu bay xuống.

Đó chính là điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông, toàn thân ông ta đã tàn phế, đến phần đầu cũng bị trảm, cơ thể máu me ngã nhào giữa hư không trông vô cùng choán mắt, cái chết của ông ta khiến kẻ mạnh của Chính Dương Tông lạnh người.

Phụt!

Sau khi ông ta chết, đại quân Âm Minh còn sót lại cũng hoá thành hư vô.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trên hư không cao vời vợi, Diệp Thành khoác trên mình bộ chiến giáp sải bước xuống, trong tay còn cầm thủ cấp của điện chủ phân điện thứ nhất, toàn thân hắn cũng đầm đìa máu, trong quá trình giết điện chủ phân điện thứ nhất hắn cũng bị thương không hề ít.

Phía sau Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng y phục nhuốm máu cũng đang bay xuống nhanh như cơn gió, cô khoác trên mình bộ y phục đen, mặt đeo thêm lớp mặt nạ, trông giống như sát thủ máu lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Diệp Thành?

Sau khi thấy Diệp Thành, kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng kinh ngạc, mặc dù Diệp Thành đeo mặt nạ nhưng chữ “thù” trên trán hắn vẫn hết sức choán mắt người nhìn, đó chính là dấu hiệu đặc thù.

Thấy vẻ mặt của những người này, Diệp Thành không đoái hoài đến, hắn khiến cho phần thủ cấp của điện chủ phân điện thứ nhất hoá thành hư vô sau đó nghiêng đầu sang nhìn Cơ Tuyết Băng: “Giao cho muội cả đấy”.

Cơ Tuyết Băng không hề đáp lời, cô phất tay tháo lớp mặt nạ ra để lộ ra dung nhan tuyệt thế.

“Đây…”, thấy khuôn mặt đó của Cơ Tuyết Băng, tàn binh của Chính Dương Tông nhất thời thẫn thờ, bọn họ như thể bị sét đánh, tất cả trơ mắt nhìn vào hư không.

Sau vài giây, người đầu tiên phản ứng lại vô thức giơ tay dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.

Thế nhưng khi đưa mắt nhìn lần nữa thì khuôn mặt Cơ Tuyết Băng vẫn rõ ràng đến lạ thường trong tầm mắt bọn họ, cô chẳng phải là Thánh Nữ của bọn họ, là điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng sao?

Nhất thời trời đất chìm vào bầu không khí yên lặng đến chết chóc, các tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông đều thẫn thờ mơ hồ.

Lúc này có quá nhiều người nghĩ không thông, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Cơ Tuyết Băng lại xuất hiện ở đây và càng không ngờ nổi Thánh Nữ của bọn họ lại chính là kẻ địch của bọn họ, hơn tất thảy đó là không ai hiểu vì sao Cơ Tuyết Băng lại liên thủ với Diệp Thành sát phạt Chính Dương Tông.

Bọn họ có lẽ cũng không biết vì âm mưu của Pháp Luân Vương với Cơ Tuyết Băng chính là cơ mật đến cả chín đại điện chủ còn không biết, huống hồ là bọn họ.Chương 972: Đầu hàng

Khi tất cả mọi người đều ngỡ ngàng thì phần trán Cơ Tuyết Băng có thần hà ba màu liên tục hiện lên hoá thành từng luồng sáng bay rợp rặng núi, mỗi một luồng sáng đều nhập vào phần trán của từng người ở Chính Dương Tông.

Từng luồng sáng đó chính là lạc ấn thần thức, trong đó mang theo kí ức mà mấy ngày gần đây cô gặp phải, vì để thuyết phục những người này nên cô cần phải cho bọn họ biết tông môn mà cô hết mực trung thành ác độc đến thế nào, cô cần một lý do để thuyết phục mọi người.

“Đây…”, không lâu sau đó, những tu sĩ bị vây lại trong rặng núi đều trố mắt.

Lúc này, không cần Cơ Tuyết Băng dùng nhiều lời để giải thích thì bọn họ cũng đã tìm được đáp án bên trong lạc ấn thần thức, hoá ra Thánh Nữ của bọn họ phản bội không phải không có lý do, tông môn mà bọn họ thề sống chết trung thành lại chứa nhiều bí mật kinh thiên động địa đến vậy.

“Những người có mặt ở đây phần lớn đều từng là sư huynh sư đệ, sư thúc, sư bá của ta, mọi người có cảm thấy một cảm giác bi thương không?”, giữa trời đất yên ắng, giọng nói của Diệp Thành chợt vang lên.

Lời nói của hắn khiến đại quân Chính Dương Tông bị giam giữ trong rặng núi chợt ngậm ngùi.

Bi thương, bọn họ thực sự cảm thấy bi thương!

Đây chính là Chính Dương Tông, là tông môn mà bọn họ thề suốt đời sống chết phải bảo vệ đến cùng nhưng lại là một tông môn máu lạnh vô tình.

Năm đó tông môn đuổi Diệp Thành xuống núi, hôm nay Cơ Tuyết Băng bị tông môn phản bội, hai kì tài cái thế của Chính Dương Tông đều bị bỏ rơi một cách vô tình, sự máu lạnh tàn độc này khiến bọn họ cảm thấy đau thương đến mức cảm thấy có phần nực cười.

“Hai con đường”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp đất trời, “thứ nhất, tự phế đi tu vi thì ta cho mọi người rời khỏi đây; Thứ hai, bỏ binh khí xuống quy thuận chúng ta”.

“Nếu như chúng ta bỏ binh khí xuống thì sẽ chết nhanh hơn nhỉ?”, lập tức có lão già toàn thân đẫm máu lên tiếng.

“Vậy trưởng lão cho rằng mọi người không bỏ vũ khí xuống thì có thể sống được lâu hơn sao?”, Diệp Thành cười lãnh đạm: “Về việc này thì từ trước đến giờ ta đều nói lời giữ lời, nếu như mọi người còn muốn sống chết bảo vệ Chính Dương Tông thì ta cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ mất thêm thời gian mà thôi. Nhưng nếu như theo ta thì ta lấy danh nghĩa Đan Thánh đảm bảo những vinh hoa mà Chính Dương Tông cho mọi người ta đây sẽ cho mọi người gấp đôi”.

“Ngươi…ngươi thật sự không giết chúng ta chứ?”, có người hoài nghi lên tiếng hỏi.

“Oan có đầu nợ có chủ, việc này ta phân định rạch ròi”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói.

“Sự sống chết của mọi người ta sẽ đảm bảo”, Cơ Tuyết Băng yên lặng nãy giờ thì lúc này cũng lên tiếng, ánh mắt cô nhìn vào đội quân trực hệ của mình ở phân điện thứ chín, cô cần một người đứng ra.

“Quy thuận, chúng ta quy thuận”, ngay sau đó liền có một người trung tuổi mặc áo giáp cúi đầu cắm sát kiếm còn rỉ máu xuống đất, tu sĩ cao cao tại thượng nhưng chiến tranh tàn khốc đến thế nào chứ? Làm gì có ai không muốn sống?

Vả lại quan trọng hơn cả đó là bọn họ nhìn thấy hi vọng từ Diệp Thành, người có thể đứng ở đây thì đều là những người có tầm nhìn, Diệp Thành có thể liên kết với nhiều thế lực lớn mạnh như vậy trong khoảng thời gian ngắn thì đó không chỉ là vì thực lực mạnh mẽ mà quan trọng nhất đó là hắn có khí phách của một vị vua, đến cả Thánh Nữ của bọn họ cũng quy thuận thì bọn họ còn ngu ngốc trung thành với Chính Dương Tông để làm gì?

So với Chính Dương Tông vô tình tàn khốc thì Diệp Thành trước mặt bọn họ có lẽ là sự lựa chọn tốt hơn.

Quy thuận, chúng ta quy thuận!

Khi người đầu tiên bỏ binh khí xuống thì liền có những phản ứng dây chuyền.

Đây là một cảnh tượng hết sức khí thế. Số tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông bị vây bắt nhưng ít nhất cũng có binh lực của đại quân bốn điện cùng lúc bỏ binh khí, cảnh tượng đó mới hùng tráng làm sao.

Đương nhiên không phải tất cả những người trong số đó đều thật lòng quy thuận, cũng có những người tát nước theo mưa, nói thẳng ra thì là giả bộ đầu hàng đợi có ngày quay lại Chính Dương Tông, có lẽ còn có thể giữ được cho mình chút danh tiếng trung thành cuối cùng.

Về điểm này thì Diệp Thành cũng không rảnh rỗi mà đi truy hỏi, hắn đương nhiên biết trong số này có không ít người tát nước theo mưa, dù gì thì số lượng người cũng quá đông, toàn bộ đều đầu hàng một cách thực lòng thì đó là điều không thể, hắn cần thời gian đánh giá, và việc này thì không ai thích hợp hơn là Hồng Trần Tuyết đi xử lý.

Phù!

Thấy đại quân tàn lưu của Chính Dương Tông lần lượt bỏ binh khí xuống, phía Thiên Tông Lão Tổ mới thở phào.

Hôm nay quả là bội thu, thu hoạch được đại quân của bốn điện, số lượng này đủ để có thể trấn áp ba nhà Thượng Quan Thế Gia, có sức mạnh mới tham gia vào, thực lực của họ mạnh hơn gấp bội. Chương 973: Chiến tranh Thanh Vân kết thúc

Trận đại chiến chưa đầy một canh giờ đã kết thúc.

Mặc dù trận chiến này đến nhanh, kết thúc cũng nhanh, nhưng cảnh tượng giữa đất trời lại thảm khốc khiến người ta không nỡ nhìn, mặt đất trong khoảng gần trăm dặm đều bị nhuộm đỏ, thây chất thành núi, bầu trời đêm vốn đen kịt cũng bị bao phủ một lớp huyết sắc dày đặc.

Dưới bầu trời vẫn đầy những bóng đen, từng đoàn từng đoàn nối tiếp nhau, giống như một tấm thảm đen bao phủ toàn bộ mặt đất, trong đó có đại quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn cùng với binh lực gần bốn điện vừa mới thu nạp được từ Chính Dương Tông, có thể nói là vô cùng hào hùng, khí thế.

Lúc này, cao thủ của Chính Dương Tông đã hạ binh khí xuống, xếp hàng rời đi, tuy vẻ mặt cô đơn nhưng cũng không ủ rũ như trong tưởng tượng.

Điều có thể khẳng định là mỗi người họ khi rời đi đều nhìn Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành bằng ánh mắt với những ý tứ sâu xa, đôi năm thanh nữ tú khi xưa đều từng là người của Chính Dương Tông, bây giờ gặp được ở đây thật sự có cảm giác kỳ diệu như đã cách cả mấy đời rồi vậy

Đặc biệt là đối với Diệp Thành, lúc này dù người ngốc cũng nhìn ra được, quân đội tu sĩ khổng lồ bao vây bọn họ hôm nay đều nghe theo lệnh của hắn, bọn họ không tưởng tượng được phải thủ đoạn nhường nào mới có thể liên minh bao nhiêu thế lực trong thời gian ngắn như thế này, quan trọng nhất là che được tai mắt tứ phương, đây mới là điều khiến người ta ngỡ ngàng nhất.

Haiz!

Đi mãi đi mãi, các trưởng lão của Chính Dương Tông đều thở dài, thầm nói những người thống trị Chính Dương Tông mấy năm nay đã làm gì? Đuổi Diệp Thành, ép Cơ Tuyết Băng phải đi, hai thiên kiêu vô song cứ như vậy bị tông môn ruồng bỏ, điều này bảo lòng bọn họ làm sao không nguội lạnh!

“Binh lực của bốn điện đó! Lần này dễ dàng quá”, bên này, nhìn cao thủ của Chính Dương Tông xếp hàng rời đi, các trưởng lão của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng không khỏi thở dài cảm thán.

“Cũng không dễ đâu”, Tư Đồ Long Sơn vuốt râu: “Đại quân của Chính Dương Tông như một con rắn, chẳng qua chúng ta đánh được vào điểm yếu của nó, nếu không cũng không dễ dàng thu nạp được quân đội tu sĩ lớn mạnh thế này”.

“Lời này rất có lý”, Thượng Quan Huyền Tông hít sâu một hơi: “Nếu không phải chúng ta tập trung toàn lực tiêu diệt chín điện chủ của Chính Dương Tông khiến đại quân của chúng hỗn loạn thì có lẽ lúc này vẫn còn đang chiến đấu, mấu chốt chiến trắng trận chiến này nằm ở chín điện chủ của Chính Dương Tông”.

“Bất kể thế nào chúng ta cũng đã thắng rồi, hơn nữa còn là thắng đậm”, các trưởng lão vừa cười vừa nhìn Cơ Tuyết Băng ở nơi cách đó không xa: “Lần này thu nạp binh lực thuận lợi như vậy, không thể thiếu công lao của cô ấy!”

“Ta thật sự rất bất ngờ khi cô ấy đồng ý về phe chúng ta, rốt cuộc Diệp Thành làm bằng cách nào vậy?”

“Có câu một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa mà”.

“Các tiền bối đừng đùa nữa, tình bằng hữu giữa chúng con rất trong sáng”, Diệp Thành lắc đầu, các trưởng lão đều ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

“Chúng ta đang thắng, tấn công Chính Dương Tông luôn đi!”, lão tổ nhà họ Tô lên tiếng rồi đưa mắt nhìn mấy vị trưởng lão xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Diệp Thành: “Thế nào?”

“Không vội được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn về phía cao thủ Chính Dương Tông đang xếp hàng rời đi, lời nói đầy ẩn ý: “Mặc dù bọn chúng đã đầu hàng, nhưng không có nghĩa sẽ cam tâm tình nguyện đi theo chúng ta. Nếu đêm nay khai chiến với Chính Dương Tông, khó có thể đảm bảo chúng không đâm sau lưng chúng ta. Đại quân bốn điện là lực lượng rất lớn, nếu chúng gây rối sau lưng thì thật sự khó mà tưởng tượng”.

“Vì vậy chúng ta cần thời gian để làm nguôi lòng đám quân đội tu sĩ này”, Chung Giang cân nhắc.

“Không lâu lắm đâu, ba ngày là đủ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ba ngày là đủ, cũng đến lúc Phụ Hoàng xuất quan rồi”, Bích Du khẽ cười.

“Thời gian ba ngày cũng đủ để Âu Dương thế gia, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia và Đan Thành điều động đại quân tiến về phía Nam”, Diệp Thành nói, trong mắt loé lên vẻ sắc bén: “Lúc đó mới là trận quyết chiến thật sự”.

“Nói thì như vậy, nhưng trận chiến đêm nay chắc Chính Dương Tông cũng đã nhận được tin rồi!”, Tư Đồ Long Sơn vuốt râu: “Nếu bọn chúng có đề phòng thì được một mất mười, chưa biết chừng lúc này bọn chúng đang nghĩ xem làm sao để chạy trốn ấy chứ! Nếu chạy khắp nơi thì chúng ta khó mà bắt được”.

“Bọn chúng ra ngoài mới tốt”, Diệp Thành cười nhạt: “Phạm vi tám nghìn dặm xung quanh Chính Dương Tông đều là người của chúng ta, chín phòng tuyến, truyền tống trận trong phạm vi tám trăm nghìn dặm cũng nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, muốn đột phá vòng vây đâu có dễ”.

“Thì ra ngươi đã có kế hoạch từ trước”, các trưởng lão nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý.

“Phải lo trước tính sau chứ!”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Vậy thì chờ thêm ba ngày nữa. Về nhà thôi!”, nói xong các trưởng lão cười lớn, phất áo choàng, đi về hướng Hằng Nhạc Tông.

Với sức mạnh đáng gờm của họ, đại quân tứ phương cũng bắt đầu rút lui, trong đó có sáu phần lực lượng đã rút về chín phân điện lớn của Chính Dương Tông đã bị chiếm đóng, tạo thành thế bao vây điện chính của Chính Dương Tông.

“Trông chừng Thanh Vân, đừng để xảy ra sai lầm vào thời khắc mấu chốt”, nhìn đại quân đang rút lui, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo. Chu Ngạo bây giờ mặc áo giáp cũng như hắn, rất có phong thái thống soái, trong thời gian ngắn như vậy đã kiểm soát được Thanh Vân, thủ đoạn cũng rất cương quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK