Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta phải đi!”, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cùng lắc đầu bất lực: “Nếu không đi thì chết thế nào cũng không biết đâu”.

“Xem ra bị Lã Hậu bắt nạt nhiều lắm!”, Diệp Thành cảm thán.

“Tần sư huynh biết ạ?”, hai người sửng sốt nhìn Diệp Thành.

“Đoán là ra!”, Diệp Thành nhún vai: “Kí chủ của Hằng Nhạc Tông chẳng phải cũng là chó điên cắn người sao? Đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông bị đánh cho tơi tả, không ai không bị hắn đánh”.

“Vị kia của Thanh Vân Tông chúng ta cũng chỉ có hơn chứ không kém”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nói, trong mắt chợt hiện lên cái nhìn lạnh lẽo: “Nếu biết trước hắn độc ác tàn nhẫn như vậy thì năm đó ta nên giết chết hắn, con chó điên đó còn biến thái hơn cả ca ca hắn”.

“Ta hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai rồi lại hỏi: “Gần đây Nam Sở có xảy ra chuyện gì lớn không? Ví dụ như phía Hằng Nhạc Tông chẳng hạn”.

“Chúng ta không biết”, hai người lắc đầu: “Trước ngày Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thành ma là chúng ta đã chạy trốn rồi, mấy ngày nay đều ở Bắc Sở, không dám ở lại Nam Sở, Lã Hậu đang phái người đuổi giết hai chúng ta khắp nơi đây này”.

“Haiz, cùng cảnh ngộ!”, Diệp Thành thở dài.

Lúc này hắn chợt nảy ra ý tưởng mốn uống rượu cùng hai tên này, tại sao ư? Bởi vì chúng đều là người lưu lạc chân trời góc bể, đều bị kí chủ hại phải phiêu bạt bên ngoài, đây gọi là đồng bệnh tương liên.

Mặc dù trong cuộc thi tam tông, bọn hắn có chút mâu thuẫn với phía Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn, nhưng không ai trong số chúng chạm tới giới hạn của hắn.

Nhưng Hoa Vân thì khác, tên đó sỉ nhục Liễu Dật ngay chốn đông người, nếu gặp Hoa Vân và Hàn Tuấn ở đây, hắn sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng thế này đâu, chưa biết chừng sẽ giết người ngay tại chỗ.

“Đi đi!”, thấy hai tên vẫn đang nhìn mình với vẻ đề phòng, Diệp Thành dứt khoát phất tay. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Nghe vậy hai tên như được đại xá, bỏ đi như chạy trốn.

Sau khi hai tên này rời đi, Diệp Thành cũng lắc đầu, đi về phía trung tâm thành: “Hố thần chắc sẽ rất náo nhiệt, làm cận vệ, nhân tiện cướp chút đồ cũng là một lựa chọn không tồi”, Diệp Thành đi hơn chục truyền tống trận mới ngự kiếm bay về một hướng.

Khi đến một ngọn núi vắng vẻ, hắn dừng lại, nấp ở đó.

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, nhưng trong hư không đã có từng bóng người xuất hiện, phần lớn là ba đến năm trưởng lão dẫn theo một hai thanh niên hoặc là nữ tử, mục tiêu đều giống nhau, chính là hướng đến hố thần.

Hôm nay là ngày Huyền Dương mười năm mới có một lần, cửa hố thần rộng mở, hơn nữa bên trong không có luồng sức mạnh bí ẩn và hùng mạnh ra tay giết những người đi vào, là cơ hội tốt cho thế hệ trẻ ở cảnh giới Không Minh.

Mấy ngày nay Diệp Thành liên tục nghe nói trong hố thần có bảo bối, tuy nguy hiểm nhưng đi kèm với đó là may mắn, đây cũng là cơ hội tốt để thế hệ trẻ hào kiệt tôi luyện.

Diệp Thành chờ đến khi trời sáng hẳn mới di chuyển.

Sau ba canh giờ, hắn mới dừng lại ở một nơi cách xa rặng núi.

Nhìn từ xa rặng núi đó thật sự rất nguy nga, hùng vĩ, vách núi cao vút thẳng đứng, quan trọng nhất là dù có thể thấy rõ, nhưng lại có một sức mạnh nào đó ngăn cản Tiên Luân Nhãn của hắn.

Chính giữa rặng núi là một ngọn núi khổng lồ cao chừng tám nghìn trượng, bên dưới ngọn núi khổng lồ là một cánh cửa đá cao hàng trăm trượng, vừa dày vừa to, đơn sơ tự nhiên. Dù ở rất xa nhưng Diệp Thành vẫn loáng thoáng nhìn thấy những phù văn cổ trên cánh cửa đá.

Hắn thầm mở Tiên Luân Nhãn nhưng lại không thể thấy cảnh tượng bên trong qua cửa đá, bởi vì sức mạnh không thể giải thích trên cửa đá đã khiến cho Tiên Luân Nhãn của hắn trở nên vô hiệu.

“Quả nhiên rất bí ẩn”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn sang chỗ khác.

“Đúng là rất náo nhiệt!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ người từ phía Nam Đại Sở cũng tới”.

Cửa hố thần còn chưa mở nhưng mặt đất đã chật kín, trên hư không, trên vân đoàn cũng chật ních người, rầm rộ hơn cả đại hội đấu thạch.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, ngoài Bích Du, hắn còn thấy rất nhiều người quen.

“Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia”.

“Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên”.

“Mấy đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông đến từ phía Nam Đại Sở”.



Diệp Thành liếc nhìn xung quanh, sau khi nhìn một vòng hắn cũng không thấy đệ tử nào của Hằng Nhạc Tông.

Nhưng sau khi quét hết một vòng, hắn phát hiện rất nhiều đệ tử có khí tức không rõ ràng, rất nhiều người có thực lực mạnh hơn đệ tử bảng Phong Vân, nếu hố thần không mở cửa có lẽ bọn họ cũng không xuất hiện.

Đại Sở đúng là nơi tàng long ngoạ hổ.

Diệp Thành lại tặc lưỡi cảm thán.

Ùng!

Khi Diệp Thành đang trầm trồ thì ngọn núi cao chừng tám nghìn trượng khẽ rung chuyển, sau đó cánh cổng bằng đá vừa to vừa nặng dưới ngọn núi khổng lồ cũng bắt đầu rung lên, hai cánh cổng bắt đầu hé mở, lộ ra một khe hở nhỏ, ánh sáng theo đó chiếu ra, còn có khí nguyên dồi dào bốc lên.

Cuối cùng cũng mở!

Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, những người trẻ có tu vi dưới cảnh giới Không Minh đã không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu xông vào tìm bảo bối.

Còn các tu sĩ lớn tuổi chỉ đành thầm thở dài bất lực, vì tu vi nên họ chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, cho dù có bảo vật nghịch thiên cũng chẳng liên quan gì tới họ.

Vút!

Ngay lúc mọi người đang nhìn chằm chằm cánh cửa đá đang mở hé thì một luồng sáng vụt vào.

Mẹ kiếp!

Mọi người đều không kìm được bật ra tiếng chửi tục.

Khe hở nhỏ như thế mà ngươi cũng chui vào được, lợi hại!

Diệp Thành sờ cằm, khẽ giọng: “Có lẽ chính là người đã cướp quả linh sâm năm màu đêm đó, tốc độ này chẳng trách Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không đuổi kịp”.

Ù! Ù!

Cánh cửa đá vẫn đang rung lên, sau khi luồng sáng đó vọt vào thì nó dần dần mở rộng, rất nhiều tia sáng chiếu ra, khí nguyên dồi dào cũng cuồn cuộn tràn ra.

Vút!

Dưới sự chú ý của mọi người, một luồng ánh sáng vàng vụt qua, người đó đứng ở cửa hố thần không đi vào, tay cầm gậy rang sói đen kịt, miệng ngậm tăm, hắn đứng đó vặn vẹo cổ, trông như tên lưu manh vô lại.

Tên này không phải Diệp Thành thì là ai?

Tần Vũ!

Tần Vũ!

Nhìn cách ăn mặc, đeo mặt nạ Quỷ Minh, tóc trắng của Diệp Thành, xung quanh lập tức bùng nổ, không ai ngờ Diệp Thành vẫn dám xuất hiện ở đây.

“Ngươi còn dám xuất hiện?”, mười mấy lão già lập tức nhảy ra, ai nấy đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt lạnh lùng.

“Hôm nay tới rồi thì ngươi không cần phải đi nữa”, ở bên kia cũng có hơn chục lão già bước ra, trong mắt lộ ra sát khí lạnh lùng.

“Giết đồ đệ của ta, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu”, hướng khác cũng có một nhóm người nhảy ra, ai nấy khí thế sục sôi, sát khí lạnh lẽo, tư thế như muốn giết chết Diệp Thành chỉ bằng một đòn.

“Muốn đánh à? Có bản lĩnh thì vào mà đánh”, Diệp Thành không để tâm, xoay người đi vào hố thần, hắn biết chỉ người tu vi dưới cảnh giới Không Minh mới vào được nên mới không kiêng dè như thế. Muốn giết lão tử, có gan thì vào đây.

Diệp Thành chuồn vào trong khiến những lão già kia suýt thì tức ói máu.

“Mau mau mau, vào đi”, cửa hố thần mở ra một nửa, đám đệ tử trẻ tuổi đã không kìm nổi kích động, đã có người nhảy khỏi vân đoàn, lao vút vào trong.

Thấy thế, rất nhiều người phía sau cũng ào vào.

Những người khác thì không sao, nhưng đệ tử của Thị Huyết Điện vừa đi vào, bên trong đã có động tĩnh.

Ầm! Keng! Uỳnh!

Ngay sau đó đệ tử Thị Huyết Điện vừa xông vào đã bay ra ngoài.

Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người đều sửng sốt, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng nheo mắt.

Chỉ là chẳng mấy chốc, sắc mặt bọn họ đều trở nên lạnh lùng dị thường, bởi vì một người xuất hiện ở cửa hố thần, hắn đeo mặt nạ, tóc bạc trắng, trên tay cầm gậy rang sói còn dính máu.

“Không cho người của Thị Huyết Điện vào”, Diệp Thành vừa xoay cổ vừa ung dung nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK