Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya yên tĩnh, từng con gió thổi qua.





Diệp Thành bị lôi ra ngoài nằm đó bất động.





Gừ! Gừ!





Không lâu sau đó tiếng thú hoang rút rít, mười mấy con chó hoang ngửi thấy mùi mà đến, chúng hít hít rồi tìm được tới chỗ Diệp Thành nằm.





Thế rồi mười mấy con chó hoang đừng vây quanh đó.





Ai nói chó không có biểu cảm, vẻ mặt của chúng hết sức dị thường, chúng đứng thành vòng tròn xung quanh Diệp Thành, vì tên này mà răng của chúng đền giừo vẫn chưa mọc ra được.





Không biết từ bao giờ mười mấy con chó hoang lại cụp đuôi đi mất, cơ thể Diệp Thành vẫn vẹn nguyên còn chúng chỉ có thể đi tìm vật khác.





Màn đêm lại trở nên yên tĩnh.





Không biết mất bao lâu, Diệp Thành ngru say mới cử động ngón tay.





Tiếp đó, hắn từ từ mở mắt, màn đêm mênh mang mờ mịt dần trở nên sáng hơn trong mắt hắn.





Giây phút sau đó, hắn ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh cho tới khi xác định được đây không phải là đầm Vô Vọng thì mới thở phào. Hắn trải qua bao khó khăn cuối cùng cũng bước ra được vùng đất chết.





“Linh khí mỏng manh như vậy, đây là thế giới người phàm rồi”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn từ từ đứng dậy.





U…hu…u…u!





Trong chốc lát hắn nghe thấy tiếng gào rú xung quanh kéo theo sự chú ý của hắn.





Đôi mắt Diệp Thành nheo lại, hắn nhìn thấy những thứ bẩn thỉu mà người phàm không nhìn thấy được, đó là từng cô hồn dã quỷ đang phiêu dạt qua đây.





Diệp Thành bất giác giơ tay lên, một tay ấn quyết, miệng không ngừng đọc kinh văn khó hiểu.





Đây là kinh văn độ nhân, có thể độ hoá oán niệm của cô hồn dã quỷ, đưa bọn họ vào luân hồi.





U…hu…u…u!





Âm thanh này vẫn tồn tại nhưng cũng dần im bặt đi. Kinh văn độ nhân của Diệp Thành hình thành nên một làn sóng, có quang huy thánh khiết lấp lánh, những nơi mà nó xuất hiện thì những cô hồn dã quỷ kia đều được hoá giải.





Sau khi độ hoá bọn họ xong, Diệp Thành mới thu thủ ấn lại, hắn quay người rời khỏi đây.





Từ xa, hắn trông thấy một cổ thành, dù cách cả hàng chục nghìn trượng nhưng hắn như thể trông thấy ba chữ viết hao hắc trên tường thành: Vọng Cổ Thành.





Diệp Thành nhấc chân bước đi, hắn cần tìm hiểu xem mình đang ở đâu, cách thế giới tu sĩ bao xa.





Trên con đường lớn của Vọng Cổ Thành về đêm không hề phồn hoa như trong tưởng tượng, nơi này yên tĩnh mà ẩn dật.





Người duy nhất mà Diệp Thành nhìn thấy là người gõ mõ đang đi lại trên đường, chốc chốc lại thu mình vì cơn gió lạnh buốt, vả lại bên trong không khí còn có luồng khí âm u.





Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn lan toả thần thức, thần thức trong chốc lát nhanh chóng bao trùm khắp cổ thành, hắn hi vọng có thể tìm thấy một tu sĩ.





Đây là thần thông thần thức mạnh mẽ, cho dù là người hay vật trong Vọng Cổ Thành thì đều hiện lên trong tầm mắ hắn, cũng chính vì vậy mà hắn có thể nhìn thấy những gì không nên nhìn giống như cảnh tượng hai người nam nữ đang làm gì nhau trong phòng vậy.



Không có tu sĩ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK