Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói đến anh hồn của Đại Sở, hai trăm năm qua ngươi đã tìm được bao nhiêu người rồi?”, Long Ngũ quay sang nhìn Diệp Thành.





“Những anh hồn chuyển kiếp tới Đại Sở đều đã tìm thấy hết, anh hồn chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực cũng đã tìm được không ít, nhưng so với chín mươi triệu thì vẫn chẳng là gì” giọng điệu Diệp Thành buồn bã: “Không biết bao nhiêu người đã chuyển kiếp thành người phàm, cũng không biết bao nhiêu người đã chết”.





“Ngươi đã cố gắng hết sức rồi”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, hắn ta có thể tưởng tượng được một mình Diệp Thành cô độc tìm kiếm vất vả nhường nào, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, cả đời này cũng chưa chắc đã tìm được hết.





“Đường vẫn còn dài”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi và tang thương.





“Ngươi… đã tìm được Đông Phương Ngọc Linh chưa?”, Long Ngũ nhìn vào Diệp Thành không chớp mắt, cuối cùng vẫn hỏi tới cô ấy, tim hắn ta đập thình thịch không ngừng, chỉ sợ hỏi xong sẽ nhận lại tin xấu.





“Xin lỗi, ta vẫn chưa tìm được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.





“Sẽ tìm được thôi”, Long Ngũ vẫn luôn không đáng tin nở nụ cười hơi miễn cưỡng, đôi mắt sâu thẳm hơi mông lung, đến giờ hắn ta vẫn còn nhớ cảnh Đông Phương Ngọc Linh chết trong lòng mình dưới chân tường thành Nam Sở.





Đoạn đường còn lại im lặng đến lạ, Diệp Thành và Long Ngũ đều giữ sự yên tĩnh một cách rất ăn ý.





Bầu không khí có chút kỳ lạ khiến hai lão già áo tím phía sau cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn bóng lưng của Diệp Thành và Long Ngũ, bọn họ không chỉ một lần gãi đầu gãi tai, bối rối khó hiểu.





Không biết đến khi nào con lừa và Đạo Chích mới tỉnh lại.





Phải nói là hai tên này cũng coi như huynh đệ hoạn nạn có nhau, đầu tiên là bị đánh ngất sau đó bị trói lại, bây giờ thì bị hai lão già áo tím kéo đi, bức tranh này cũng rất vui tai vui mắt.





“Chuông của lão tử đâu?”, con lừa kia kêu to, đó là toàn bộ gia sản của nó, vừa tỉnh lại đã không còn gì, vất vả mấy trăm năm lại trở về thuở ban đầu.





“Sao lại trói ta?”, Đạo Chích còn hét to hơn cả con lừa kia, nước bọt văng khắp tinh không.





Trước tiếng hét như sói tru của hai tên này, dù là hai lão già áo tím hay Long Ngũ và Diệp Thành phía trước đều thẳng thừng phớt lờ, không biết vì sao nhìn hai tên đó như vậy, trong lòng họ còn rất vui.





“Đồ khốn kiếp, đồ chết bằm, lão tử đã làm gì ngươi chứ?”, trong tinh không toàn là tiếng thét chói tai giận dữ, con lừa đó rất tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Thành phía trước.





Nó hận Diệp Thành đến ngứa răng, nếu không vì hắn thì nó sẽ không bị nhóm Long Ngũ bắt được, bảo bối cũng không bị lột sạch như thế, bây giờ nếu thả nó ra chắc chắn nơi đây sẽ náo loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK