Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, từ trung tâm là mắt trái của Diệp Thành hình thành nên từng làn sóng tản ra ngoài, tiếp xúc với vị trí đang trói buộc Diệp Thành khiến nó di chuyển, chạm tới không khí, không khí lại lưu chuyển, chạm tới Thần Huyền Phong khiến Thần Huyền Phong không bị trói buộc nữa.



Mở ra rồi!



Đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn nhanh chóng lùi về sau.




Vút!



Một kiếm của nữ tử tóc bạc kia đã đâm tới, mũi kiếm chỉ còn cách hắn năm thốn, sát khí lạnh băng đã chém rách thánh thể của Diệp Thành.



Nhan hơn một chút nữa!



Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn nhanh chóng lùi về sau như một đạo kinh mang.




Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển theo.



Tốc độ của cả hai người mặc dù không chênh lệch nhau quá nhiều nhưng Diệp Thành lại yếu hơn một chút, đầu mũi kiếm Chu Tiên Kiếm cách Diệp Thành từ năm tấc rút xuống còn bốn tấc, ba tấc, rồi lại hai tấc….



Trong lòng Diệp Thành vẫn đang gào thét, nhưng hắn lại bất lực vì Chu Tiên Kiếm đã trấn áp mọi thứ mà hắn có, đến cả thời gian thi triển bí thuật cũng không thể, một khi buông lơi thì lập tức bị đâm xuyên cơ thể, một khi trúng chiêu thì sẽ mất mạng.



Thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm, một bóng hình ma quỷ trong chốc lát hiển hiện chắn trước người hắn.



Vút!



Máu tươi bắn ra, bóng hình đó bị Chu Tiên Kiếm đâm xuyên, cho dù là Diệp Thành được che chắn thì cũng bị ảnh hưởng không vừa.



Vù!



Thiên địa trong chốc lát chìm vào im ắng.



Còn cảnh tượng bóng hình người kia bị đâm xuyên lại hiện lên choán mắt người nhìn.



Đây…!



Phía Tiêu Thần khôi phục lại hành động thì kinh ngạc nhìn người đang chắn trước người Diệp Thành kia.



Đó không phải ai khác mà chính là Thần Huyền Phong.







Đây….!



Nhìn Thần Huyền Phong bị một kiếm đâm xuyên, phía Tiêu Thần như hoá đá.



Thần Vương Thần Huyền Phong lại vì Diệp Thành mà chịu bị đâm, hành động này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.



Diệp Thành cũng thẫn thờ.



Thần Huyền Phong trước mặt hắn đứng đó vững chãi như ngọn núi, hắn không thể hiểu vì sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của hắn.



Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn thấy một đạo ấn kí cổ xưa trên cánh tay mình, đó là ấn kí thời không, chính là do Thần Huyền Phong khắc hoạ.



Hắn không biết vì sao Thần Huyền Phong lại khắc hoạ ấn kí thời không lên cánh tay hắn nhưng chắc chắn vì đạo ấn kí này nên Thần Huyền Phong mới xả thân cứu hắn, giúp hắn chặn lại nhát Chu Tiên Kiếm kia.



Phụt!


Bầu không khí yên tĩnh của trời đất vì tiếng phun ra máu của Thần Huyền Phong mà bị phá vỡ.
Tiếng phun ra máu này như được vang vọng lại nhưng nếu nghe kĩ thì đó không phải là âm thanh vang vọng mà là có thêm người khác phun ra máu.



Và người đó không phải ai khác chính là đạo thân Tinh Thần, lúc này sắc mặt hắn cũng tái nhợt.



Tinh Thần!




Thánh nữ Tinh Nguyệt vội tiến lên trước. đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, vẻ mặt đau đớn tột cùng như thể hắn cũng bị đâm xuyên vào ngực vậy.



Vút!



Nữ tử tóc bạc rút thanh Chu Tiên Kiếm ra khỏi cơ thể Thần Huyền Phong sau đó dịch chuyển ra cả trăm trượng.



Vút!




Cô ta vừa lùi về sau, một đạo kiếm mang cái thế liền trảm vào vị trí mà cô ta đứng ban nãy.



Người ra tay chính là một người mặc y phục đen, đeo mặt nạ đen với sức mạnh kinh người.



Hồng Trần!



Diệp Thành nhận ra người này, đây chẳng phải là sư phụ của Hồng Trần Tuyết, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy sao?



Rầm! Rầm!



Hồng Trần hiện thân, ông ta nhìn chằm chằm vào nữ tử tóc bạc, ông ta là người tường tận nhiều bí thuật, mỗi lần ra tay đều tung ra tâhnf thông cái thế liên tiếp khiến nữ tử tóc bạc lùi về sau.



Phụt!



Thần Huyền Phong lại lần nữa phun ra máu sau đó lập tức ngã nhào ra và được Diệp Thành đỡ lấy.



Huyền Phong!



Thiên Thương Nguyệt đang đại chiến với kẻ mặc y phục tím cũng di chuyển ôm Thần Huyền Phong vào lòng.



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cầm chắc thanh kiếm cùng Hồng Trần sát phạt về phía nữ tử tóc bạc trấn áp cô ta.



Thấy vậy, kẻ mặc y phục tím không bị Thiên Thương Nguyệt kiểm soát nhưng cũng trong trạng thái thê thảm sát phạt tới, hắn ta cũng cùng với Diệp Thành và Hồng Trần đối đầu với nữ tử tóc bạc kia.



Có điều hắn ta còn chưa gia nhập vào vòng chiến đấu đã bị một bàn tay lôi ra ngoài, còn chưa đáp đất thì bị một kiếm cái thế trảm tới mức máu me nhơ nhuốc.



Lại có người đến, chính là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



Bọn họ sát phạt ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, người nào người nấy thân hình thảm hại, vỗn dĩ định quay về dưỡng thương nhưng nghe nói ở đây có đại chiến nên lại quay lại, vừa hay đụng trúng kẻ mặc y phục tím kia.



Lại là các ngươi!



Thấy Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím nghiến răng, đây là lần thứ mấy hắn bị trọng thương rồi nên hắn vô cùng phẫn nộ.



Chuyện…chuyện gì thế này!

1647849898684.png

Khi hắn ta đang ngơ ngác thì Tử Huyên đã sát phạt về phía kẻ mặc y phục tím.



Rầm! Đoàng!




Trận đại chiến nổ ra, có Hồng Trần, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên trợ chiến nên chiến cục được xoay chuyển.



Trận đại chiến nổ ra hết sức khốc liệt, đạo thân Tinh Thần đứng ngoài vòng chiến đấu cũng mơ hồ chạy vào trong.



Tinh Thần!



Thánh nữ Tinh Nguyệt cất tiếng gọi nhưng không thể khiến đạo thân Tinh Thần dừng chân, thế rồi cô cũng chạy vào theo sau hắn.




Quay lại!



Bên ngoài vòng chiến đấu, phía Tiêu Thần lần lượt trầm giọng, đó không phải là nơi mà đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt có thể tuỳ tiện vào, cho dù là Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím chiến tranh hay Hồng Trần, Diệp Thành và nữ tử tóc bạc chiến tranh thì bất cứ hành động nào thừa thãi đều có thể khiến bọn họ mất mạng.



Long Đằng hắng giọng, ông ta vẫn dùng tới pháp khí ở cảnh giới Thiên, ngưng tụ tạo ra cái lồng tránh kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc kia trốn thoát.



Đạo thân Tinh Thần như không hề nghe thấy tiếng gọi của phía Tiêu Thần, hắn và thánh nữ Tinh Nguyệt lần lượt tới phía này.



Thần Huyền Phong nằm trong lòng Thiên Thương Nguyệt, miệng không ngừng trào máu.



Trạng thái của ông ta hiện giờ rất kém, toàn thân nhơ nhuốc máu, bị nữ tử tóc bạc dùng một kiếm tuyệt sát đâm xuyên ngực, đạo tắc, linh hồn, cơ thể đều bị đánh tới mức mang tính huỷ hoại, đó không phỉa là một kiếm bình thường.



Thiên Thương Nguyệt điên cuồng đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông ta nhưng vẫn không thể ngăn lại được thần quang tịch diệt đang huỷ hoại dần cơ thể của Thần Huyền Phong.



Thần Huyền Phong không nói lời nào, đôi mắt vô hồn, thần sắc đờ đẫn, cứ thế ôm Thiên Thương Nguyệt.



Đến cả ông ta cũng không biết vì sao mình lại cứu Diệp Thành, còn thay Diệp Thành đỡ nhát kiếm tuyệt sát đó.



“Sao tim ta lại đau thế này”, đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, hắn thẫn thờ nhìn Thần Huyền Phong.



“Muội cũng vậy”, thánh nữ Tinh Nguyệt nói với vẻ mặt đau đớn có phần mê man.



“Diệp….Diệp Tinh Thần, Thần…Thần Nhi, Thiên…Thiên Hoang Địa Lão….”, Thần Huyền Phong nhìn đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt, giọng nói ông ta khản đặc, lời nói không liền mạch, đôi mắt vô hồn trong chốc lát chợt mang theo ánh nhìn như tỏ tường, cũng chính vì sự tỏ tường trong chốc lát đó mà khiến đôi mắt ông ta chợt nhoà đi nước mắt.



Thần Huyền Phong không nói hết được cả câu, còn thần sắc lại trở về đờ đẫn như ban đầu, đôi mắt vô hồn.



“Ông rốt cục là ai?”, đạo thân Tinh Thần tiến lên trước nhìn Thần Huyền Phong với đôi mắt đỏ ngầu.



Nhưng vẻ mặt của Thần Huyền Phong lúc này càng mê man hơn, ông ta là ai đến ngay cả ông ta cũng không biết, thần trí không tỉnh táo khiến ông ta không phân biệt được hiện thực và hư ảo, ông ta chỉ biết thiên địa trong mắt mình đang dần trở nên mơ hồ.



Rầm! Đoàng!


Ở một hướng khác, trận đại chiến vẫn đang nổ ra làm thiên địa nứt lìa, sóng cả cuộn trào.
Kẻ mặc y phục tím liên tục bị thương, máu me nhơ nhuốc, bị Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long đánh cho tới mức thê thảm.



Nữ tử tóc bạc cũng không khá hơn là bao, cho dù cô ta biết nhiều thần thông nhưng cũng khó có thể địch lại được đòn công phá của hai người phía Diệp Thành và Hồng Trần.



Trước đó cô ta liên tiếp dùng tới hai loại thần thông cấm kị nên thần hà xung quanh cơ thể đã nhạt đi nhiều.




Vả lại lần này người mà cô ta phải đối đầu là Hồng Trần và Diệp Thành. Với sức chiến đấu của Hồng Trần thì rõ ràng hơn cả Thần Huyền Phong, chỉ với sức một mình ông ta đã ngang hàng với nữ tử tóc bạc rồi, huống hồ còn có sự trợ chiến từ Diệp Thành..



Huyết tiếp hạn giới!



Diệp Thành trảm ra một biển tinh hà sau đó nhìn sang Hồng Trần ở bên với ánh mắt kinh ngạc.



Lần trước gặp ông ta ở Vân Nhược Cốc, lúc đó Hồng Trần ở trạng thái huyết tiếp hạn giới, qua bao lâu rồi mà ông ta vẫn ở trạng thái này được, điều này khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.




Nên biết rằng huyết tiếp hạn giới là trạng thái không chết cũng không bị thương, nó chỉ xuất hiện trong thời gian giới hạn vả lại chỉ có thể mở ra một lần, chưa chắc đã có thể mở ra lần thứ hai.



“Lẽ nào ông ta có thể mở ra huyết tiếp hạn giới bất cứ lúc nào?”, trong lòng Diệp Thành chợt dấy lên thắc mắc.



Trạng thái huyết tiếp hạn giới là sự bá đạo thế nào? Hắn rõ hơn ai hết.



Trước kia chính vì có trạng thái này nên hắn mới có thể dùng sức một mình mà địch lại cả hàng chục triệu tu sĩ, nếu như Hồng Trần có thể mở ra trạng thái này bất cứ lúc nào thì Đại Sở này còn ai có thể so với ông ta nữa?



Ngoài huyết tiếp hạn giới, Diệp Thành còn thấy vẻ mặt của Hồng Trần hết sức dị thường, đôi mắt vô hồn đó giống như Thần Huyền Phong vậy.



Nữ tử tóc bạc ở phía đối diện cũng đờ đẫn y hệt khiến Diệp Thành thắc mắc rốt cục cả ba người này đang rơi vào trạng thái thế nào, trần trí không bình thường sao? Không thấy bọn họ nói gì nhưng người nào người nấy đều rất khác lạ.



Điều khiến Diệp Thành cảm thấy khó hiểu nhất đó là mối quan hệ giữa Hồng Trần và nữ tử tóc bạc kia, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng người nào người nấy đều tỏ rõ sự kiêng dè với đối phương.



Suy nghĩ của Diệp Thành trở nên lộn xộn vì sự xuất hiện của Hồng Trần, vì Thần Huyền Phong giúp hắn đỡ một kiếm, tất cả khiến đầu óc hắn mơ hồ, càng nghĩ càng khó hiểu.







Đùng! Đoàng!



Khi trận chiến đang diễn ra ác liệt thì phương xa vang lên tiếng nổ ầm ĩ, chấn động cả đất trời.



Nhìn từ xa, đó là từng đạo thần hồng lộng lẫy, từng bóng người vụt qua bầu trời với tốc độ rất nhanh.



Cao thủ của Thiên Đình đã tới, đội hình rất khủng bố có tới hàng nghìn người, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên, ai cũng có khí thế nuốt chửng bầu trời.



Chết tiệt!



Cảm nhận được đông đảo cao thủ đang cấp tốc tới gần, người áo tím trở nên càng dữ tợn hơn.



Đi!



Hắn ta quát lên, như thể đang nói với nữ tử tóc trắng.



Dứt lời, hắn ta nhận một kiếm kinh thế của Thái Hư Cổ Long, sau đó một bước chạy cả trăm trượng, muốn chạy đi trước khi cao thủ của Thiên Đình tới, tránh huỷ diệt vùng biển này.



Dịch Thiên Hoán Địa!
1647849913937.png

Dịch Thiên Hoán Địa!



Thái Hư Cổ Long cũng không nhàn rỗi, người áo tím vừa đổi chỗ với Tử Huyên đã bị hắn ta đổi lại.



Thấy cảnh này, nhóm Tiêu Thần trố mắt nhìn, thần thông của cao thủ cái thế quả nhiên không đơn giản chút nào.




Trong khoảnh khắc đó họ đã lần lượt ngự động pháp khí cảnh giới Thiên, muốn cho người áo tím một đòn tuyệt sát, may mà chưa bắn ra nếu không nhỡ đâu ngộ thương Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thì lại thành trò cười.



Ầm!



Hư thiên gầm thét, sau khi đổi một vòng, người áo tím lại về chỗ cũ, suýt nữa đã bị một chưởng của Thái Hư Cổ Long chém chết.



Thập Nhị Thiên Tự Đại Minh Trận!



Một tay Tử Huyên tạo quyết ấn, thi triển thần thông vô song.




Lập tức, mười hai thần trụ chọc trời hiện ra không theo thứ tự cụ thể nào, ngang qua trời đất, trên mỗi thần trụ đều được khắc vân lộ cổ xưa, dây xích phù văn đan xen ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ.



Đó không phải là một cái lồng bình thường, bên trong có rất nhiều cấm chế phong ấn, theo một khía cạnh nào đó nó còn vượt cả Thái Hư Long Cấm của Thái Hư Cổ Long.



Người áo tím bị nhốt bên trong, không thể di chuyển do bị cấm chế đáng sợ của chiếc lồng phong ấn.



Mở!



Người áo tím hét to, muốn phá vỡ trấn áp nhưng vô ích.



Thấy người áo tím bị trấn áp, nữ tử tóc trắng khẽ cau mày, một chưởng đẩy ra dòng sông bảy màu, đẩy lùi Hồng Trần rồi vung kiếm ra cả một vùng thần hải, chém lui Diệp Thành.



Sau đó cô ta đột nhiên quay người, bước ra cả mấy trăm trượng.



Đứng lại!



Phía Tiêu Thần đồng loạt điều khiển pháp khí cảnh giới Thiên quét ra một khoảng thần mang, nghiền nát hư thiên.



Vẻ mặt nữ tử tóc trắng lãnh đạm, cô ta vung mạnh kiếm Tru Tiên phá tan vùng thần mang ấy, đến pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị phản kích, rung lên kịch liệt, thần quang đạo tắc xoay quanh nó cũng tối đi rất nhiều.



Dịch Thiên Hoán Địa!



Tử Huyên tiến lên một bước, lại thi triển thần thông nghịch thiên hoán đổi không gian, đổi chỗ với nữ tử tóc bạc.



Nhưng điều khiến cô giật mình là thần thông này vô hiệu với nữ tử tóc bạc.



Thái Hư Long Cấm!



Thái Hư Cổ Long đột nhiên tạo ấn quyết, thi triển Thái Hư Long Cấm, bao vây nữ tử tóc bạc bên trong.



Nhưng giây tiếp theo lồng Thái Hư Cổ Long đã bị một kiếm của nữ tử tóc bạc chém bật mở.



Thiên Chiếu!



Nữ tử tóc bạc vừa thoát thân, ấn ký Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành chuyển động, nhắm thẳng vào cô ta, hắn hy sinh thọ nguyên để thi triển cấm thuật Tiên Luân.



Điều khiến mọi người ngạc nhiên là tuy ngọn lửa Thiên Chiếu bùng cháy nhưng lại bị thần hà bảy màu trên người nữ tử ấy dập tắt, cấm thuật Tiên Luân vô hiệu với cô ta.



Ba loại thần thông của cao thủ vô song đều vô hiệu khiến nhóm Tiêu Thần ở ngoài chiến trường đều kinh hãi.



Tiếp theo đó là Hồng Trần, trong chốc lát ông đã biến mất không thấy tăm hơi.



Khi xuất hiện lần nữa thì ông đã ở trước mặt nữ tử tóc bạc, một kiếm của ông có thể gọi là huỷ thiên diệt địa.
1647849924091.png

Ở nơi hai thanh kiếm va vào nhau, một gợn sóng mở ra trước mắt, vùng biển dấy lên sóng gió, những nơi nó đi qua, không gian lần lượt sụp đổ, thậm chí phía Diệp Thành cũng bị ảnh hưởng.



Hồng Trần bị đẩy lùi, khoé miệng nữ tử tóc bạc rỉ máu.



Vòng xoáy bảy màu xuất hiện trước mặt cô ta, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên chạy tới nhưng vẫn muộn, cô ta đã quay người đi vào vòng xoáy bảy màu, biến mất trong nháy mắt, trong thiên địa không còn tìm thấy bóng dáng cô ta nữa.




“Chết tiệt”, Long Đằng hừ lạnh: “Biết trước lồng được ngưng tụ từ pháp khí cảnh giới Thiên không có tác dụng với cô ta thì chúng ta đã nhập cuộc sớm hơn rồi”.



“Bây giờ nói gì cũng đã muộn”.



“Cô ta là thần thánh phương nào mà lợi hại quá vậy?”, nhìn vòng xoáy bảy màu tiêu tán, Thái Hư Cổ Long nhíu mày.



“Am hiểu cực đạo đế thuật”, Tử Huyên trầm ngâm: “Thần kiếm bảy màu đó chắc là kiếm Tru Tiên trong truyền thuyết”.




“Đúng như cô nghĩ đấy”.



“Huyền Phong”, khi hai người nói chuyện thì nơi không xa vang lên giọng của Thiên Thương Nguyệt, trong giọng nói có tiếng nấc nghẹn ngào.



Nghe vậy, Diệp Thành vội vàng xoay người bước tới chỗ Thần Huyền Phong.



Dáng vẻ Thần Huyền Phong vô cùng chật vật, đạo tắc, căn cơ, linh hồn đều đã sụp đổ, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều tản ra sức mạnh huỷ diệt, đó là sát khí từ kiếm Tru Tiên đang cướp đi cơ hội sống cuối cùng của Thần Vương.



Diệp Thành ngồi xổm xuống, đặt tay lên người Thần Huyền Phong, sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên cùng được trút ra, hy vọng có thể kéo dài mạng sống cho Thần Huyền Phong.



Dù sao Thần Huyền Phong rơi vào kết cục này cũng là do cứu hắn.



Mặc dù hắn không biết tại sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, nhưng nếu gạt đi lập trường hai bên đối địch thì trong lòng hắn vẫn thấy áy náy.



Nhưng sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên của hắn cũng không thể ngăn sự sống đang không ngừng bị huỷ diệt của Thần Huyền Phong, sát khí của kiếm Tru Tiên có sức mạnh huỷ diệt, dù là bí thuật Tiên Luân Thiên Sinh cũng vô hiệu.



“Căn cơ đạo tắc đã bị huỷ, linh hồn bản mệnh đã bị diệt”, Tử Huyên nói nhỏ.



“Dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được ông ấy”, Thái Hư Cổ Long cũng thở dài.



Hồng Trần cũng tới, nhìn Thần Huyền Phong với vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.



Đột nhiên Hồng Trần cũng ngồi xổm xuống, cứng ngắc đưa tay ra ấn lên người Thần Huyền Phong, trút sức mạnh bản nguyên thần kỳ vào cơ thể ông ấy để sự sống của ông ấy tiêu tán chậm hơn.



Nhưng Hồng Trần vừa ngồi xuống, giây trước Thần Huyền Phong còn đang đờ đẫn lúc này lại ngồi bật dậy, một tay cầm lấy tay Diệp Thành, tay kia cầm tay Hồng Trần.



Vẻ mặt Thần Huyền Phong đau đớn, thần trí đang bên bờ sụp đổ, đôi mắt trống rỗng lúc hỗn loạn lúc rõ ràng, lúc mờ mịt lúc thẫn thờ.



Mọi người nhíu mày, Diệp Thành cũng nhíu mày.



Không hiểu sao hắn lại thấy lòng nhói đau, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong lòng bàn tay Thần Huyền Phong, giống như ông lão sắp chết nắm tay con mình nói lời trăng trối cuối cùng.



“Lão… Lão… Lão Đại”, Thần Huyền Phong lên tiếng, giọng nói khàn đặc mà tang thương, vào thời khắc tỉnh táo, ông ấy nhìn chằm chằm Diệp Thành và Hồng Trần, đôi mắt đẫm lệ.



Lão… Lão Đại?



Thần Huyền Phong nói rất nhỏ nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy, vẻ mặt đồng thời trở nên vô cùng kinh ngạc.



Hồng Trần khó hiểu mà Diệp Thành cũng ngờ vực.
1647849933228.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK