Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Màn đêm lại chìm vào im ắng.





Diệp Thành vẫn đang ngủ say, sau khi tắm rửa hắn được đặt lên chiếc giường lớn thoải mái, ngủ rất yên bình.





Không biết đến lúc nào, ánh nến trong phòng dập dờn, một bóng người nhẹ nhàng bước, đó chính là nữ thư sinh áo trắng.





Bây giờ sau khi thay trang phục nữ, cô đã bớt đi vẻ thư sinh, nhiều thêm vẻ đoan trang vốn chỉ có ở nữ tử, dung mạo của cô không tuyệt thế nhưng cũng khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp, tươi tắn như đoá hoa sen nở rộ.





Bước chân di chuyển nhẹ nhàng, cô chần chừ đến bên giường, thấy Diệp Thành ngủ say mà không khỏi giật mình.





Lúc trước, mặt Diệp Thành toàn là máu không thể thấy rõ dung mạo, bây giờ sau khi đã được tắm rửa sạch sẽ, dưới ánh nến yếu ớt, khuôn mặt góc cạnh của hắn hiện rõ, khí chất thăng trầm độc nhất vô nhị khiến tim cô loạn nhịp.





Cô vô thức quay người lại, hai tay siết chặt, gò má hiện lên vệt ửng hồng quyến rũ.





Ánh nến dập dờn, trong phòng lại chìm vào im lặng.





Cô đứng rất lâu, không biết đến khi nào mới lại quay đầu lén nhìn lần nữa.





Có lẽ đây chính là nhất kiến chung tình, trong một thoáng trái tim gợn sóng khiến cô không khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy thăng trầm, mệt mỏi kia.





“Tiểu thư, lão gia đến rồi”, không lâu sau, một giọng nói vọng lại từ bên ngoài, giọng nói trong trẻo, rất dễ nghe nhưng giọng điệu lại hơi gấp gáp.





Nghe vậy cô vội vàng rút tay, hoảng loạn chạy ra khỏi thư phòng, trước khi đi còn quay lại nhìn thêm lần nữa với vẻ hơi xấu hổ, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng.





Sau khi cô đi, một người trung niên mặc áo mãng bào bước vào thư phòng, người này chính là gia chủ của nhà họ Liễu ở Vọng cổ thành, Liễu Thanh Tuyền.





“Chính là hắn”, người trung niên áo đen đi sau chỉ vào Diệp Thành trên giường: “Nội lực mạnh đến khó tin, trong giới võ lâm hiện giờ chắc chắn không tìm được người thứ hai”.





“Liệu có phải tu sĩ không?”, Liêu Thanh Tuyền suy tư.





“Hay là mời Khổ Thiền đại sư của Hoàng Thành tới xem thử ạ?”, người trung niên kia hỏi thử: “Cả nước Thiên Hương chỉ có một mình ông ấy là tu sĩ, nếu ông ấy tới biết đâu lại nhìn ra điều gì”.





“Vậy cũng được, nếu thật sự là tiên nhân thì không được thất lễ”, Liễu Thanh Tuyền hít sâu một hơi.











Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.





Trên Bàn Long Hải Vực, phía Thái Hư Cổ Long, Đao Hoàng vẫn đứng bên ngoài đầm vô vọng, Tiêu Thần và Long Đằng cũng ở đây nhưng không làm được gì.





“Các ngươi nghĩ liệu có khả năng này không”, lão già Gia Cát Vũ vừa xoa Thiên Nhãn vừa nhìn mọi người xung quanh: “Có thể hắn đã thoát khỏi đầm vô vọng, hoặc có thể hắn vốn không hề ở trong đó”.





“Cũng không phải không có khả năng này”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu: “Nhưng nếu hắn đã thoát được tại sao không liên lạc với Thiên Đình, đại quân Thiên Đình lớn mạnh như vậy, hắn cũng biết mà”.





“Có thể là hắn bị thương nặng”, Chung Giang ngẫm nghĩ: “Cũng có thể


20220224131014-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK