Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, ánh dương chiếu rọi khắp cổ tinh nhưng ngặt nỗi cổ tinh này lại u ám tử tịch không hề có sinh linh.





Phù!





Diệp Thành thở dài một hơi mang theo tàn khí, Diệp Thành mở mắt, đôi mắt thâm sâu hơn trước đó, giống như bầu trời sao mênh mông vô tận.





Mọi thứ đều xuất phát từ nguyên thần của hắn, sau khi thôn tính sức mạnh nguyên thần của Âm Thực Vương, cấp bậc nguyên thần của hắn đã lên tới cấp Hoàng, cũng có thể nói hiện giờ hắn có thể luyện chế ra linh đan bảy vân.





Về nhà thôi!





Diệp Thành vặn người, hắn bước vào hư thiên, lâu như thế rồi, Mục Huyền Công vẫn đang ở trong hố đen không gian.





Xuất hiện ở tinh không một lần nữa, Diệp Thành vẫn hiếu kì nhìn khắp tứ phương, lần này phía sau hắn không có người truy sát, hắn có thể bình tĩnh mà ngắm nhìn xung quanh, thế giới này thật sự bao la rộng lớn.





Ừm?





Đương lúc ngắm nhìn, Diệp Thành chợt hắng giọng, hắn vô thức quay đầu nhìn về phía sau.





Ở một nơi trong tinh không có một luồng ánh sáng như hạt gạo loé qua, nhưng nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là một bóng người.





Diệp Thành dừng chân lặng lẽ quan sát.





Đó là một vị Thánh Tăng, bảo tượng trạng nghiêm, cổ đeo tràng hạt, thân mặc áo cà sa, một tay cầm thiền trượng, một tay cầm bình bát, phần trán của Thánh Tăng cao rộng, khuôn mặt ôn hoà, phật quang chiếu rọi vô cùng lấp lánh.





Cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong!





Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn ra tu vi của vị Thánh Tăng này, cũng nhìn ra vị Thánh Tăng này không phải có tu vi ở cảnh giới Hoàng thông thường mà là bậc thông thiên, trong cơ thể có pháp lực mạnh mẽ dồi dào như biển cả.





Nhìn rồi Diệp Thành bất giác xoa cằm.





Không biết vì sao sau khi nhìn thấy vị Phật này trong đầu hắn bất giác hiện lên hai khuôn mặt, đó là Long Nhất và Long Nhị, đều là hoà thượng nhưng sao khoảng cách lại cách xa nhau đến vậy.





Vị Hoà Thượng bước đến nhìn Diệp Thành, nở nụ cười ôn hoà, bước chân chậm rãi, dưới chân còn có phật quang phô đạo.





Diệp Thành mỉm cười hành lễ nhưng ánh mắt lại dừng lại ở bình bát trong tay vị Thánh Tăng này, nói chính xác hơn thì đó chính là một chữ Vạn được khắc trên bình bát.





Hỗn độn thiên tự!





Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhấc chân đi theo vị Thánh Tăng này, đôi mắt chăm chú nhìn bình bát trong tay ông ta.





Lúc này, vị Thánh Tăng bước đi chậm rãi, Diệp Thành cũng không vội vàng, cả hai từ từ di chuyển trong tinh không.





Không biết mất bao lâu mới thấy vị Thánh Tăng này dừng chân, từ từ quay người mỉm cười ôn hoà nhìn Diệp Thành: “Vị thí chủ này, vì sao lại đi theo bần tăng?”





“Cũng không có gì cả”, Diệp Thành ho hắng, hắn chỉ vào bình bát: “Cái bát này của người rất hay, người có thể bán cho ta không?”



Hoà Thượng mỉm cười: “Đây là pháp khí của nhà phật, bần tăng không thể bán được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK