Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đa tạ”, Diệp Thành hít sâu một hơi, lại xoay người.





“Huynh vẫn chưa nói cho ta biết tên của huynh”, Liễu Như Yên tiến lên nhưng Diệp Thành đã biến mất, chỉ để lại giọng nói hư ảo: “Ta tên Diệp Thành”.





“Diệp Thành”, Liễu Như Yên nỉ non, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp thê lương. Cô biết Diệp Thành chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời, tình duyên cũng chỉ là một thoáng sương mù trong năm tháng vội vã.





Bên này, phía Liễu Thanh Tuyền đã đi ra theo, ai cũng gãi đầu không hiểu Liễu Như Yên đang nói gì với Diệp Thành. Nhưng họ biết, Diệp Thành chắc chắn là tiên, nếu không cũng không thể đến không thấy bóng, đi không thấy vết như vậy.





Đến một lúc nào đó, Liễu Như Yên mới từ từ quay người lại, bóng lưng cô đơn, lạc lõng.





Sau khi cô đi không lâu liền có tiếng đàn ảm đạm vang lên.





Haiz!





Nghe tiếng đàn buồn bã, Liễu Thanh Tuyền thở dài bất lực, nhưng cũng chỉ là bất lực, nếu trách chỉ trách con gái ông đã yêu tiên nhân.





Nhưng nhà họ Liễu vẫn chưa vì sự ra đi của Diệp Thành mà trở nên yên tĩnh.





Không lâu sau, tiếng vó ngựa rung chuyển đất trời vang lên khiến cả Vọng Cổ thành náo loạn, khi mọi người ra xem thì thấy rất đông người đang kéo về phủ đệ của nhà họ Liễu.





“Quốc… Quốc vương?”





Trong đại đường nhà họ Liễu, Liễu Thanh Tuyền đứng không vững, suýt thì ngã xuống đất.





Trên hư thiên, Diệp Thành như một tia kinh mang, nhưng mục tiêu không phải thế giới tu sĩ mà vẫn là thế giới phàm trần.





Tuy hắn không biết Vân Nhược Cốc ở đâu, nhưng hắn chắc chắn Vân Nhược Cốc ở thế giới phàm trần. Liễu Như Yên là người phàm, Sở Huyên sẽ không nói cho cô ấy biết một nơi quá xa, vì với tinh lực của người phàm thì không thể đi xa được.





“Thông báo cho quốc sư của các nước, tìm cho ta nơi tên là Vân Nhược Cốc”, Diệp Thành gọi ra rất nhiều phân thân.





“Rõ”.





“Rõ”.





Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Thành đáp xuống đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, hoá ra tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.





“Ngươi đến thế giới tu sĩ tìm người của Thiên Đình, truyền lệnh của ta, dù họ đang ở chỗ nào của Bắc Sở cũng lập tức rút hết về Nam Sở”, Diệp Thành ra lệnh cho tiên hoả phân thân, lúc trước vì tin tức của Sở Huyên mà đầu hắn rối loạn, bây giờ đã tỉnh táo, hắn nhận ra một vấn đề nghiêm trọng là có thể đại quân Thiên Đình đã sớm ra khỏi Nam Sở.





“Rõ!”





Tiên hoả đạo thân biến mất, bay vụt qua bầu trời như một đạo kim quang.





“Lão Đại, ta thì sao?”, thiên lôi đạo thân nhìn tiên hoả đạo thân đã bay đi xa, xoa xoa tay nhìn Diệp Thành.





“Mang theo giọt Thánh huyết này tìm Hỗn Độn Thần Đỉnh cho ta”, Diệp Thành ngưng tụ một sợi tinh nguyên Thánh huyết, đưa cho thiên lôi đạo thân: “Nếu phải chiến đấu với kẻ địch mạnh thì có thể kêu gọi sức mạnh của bản thể bất cứ lúc nào, chú ý an toàn”.





“Rõ”, thiên lôi đạo thân cầm lấy Thánh huyết của Diệp Thành, xoay người biến mất, tốc độ bay còn nhanh hơn cả tiên hoả đạo thân.



Sau khi hai người đi, Diệp Thành hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, một lần nữa hoá ra cả nghìn phân thân lệnh cho bọn họ bay đến khắp các nẻo của thế giới phàm trần tìm kiếm, thế giới phàm trần không có truyền tống trận, hắn chỉ có thể sử dụng cách ngu ngốc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK