Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ kiếp, cái này mà cũng lôi ra để đấu giá được sao?”, trong không gian nhỏ bé vang lên tiếng mắng chửi liên tục.

“Khốn khiếp”.

“Lão tử tung hoành Đại Sở ba trăm năm nay chưa bao giờ thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp nào thế này.

Vì một đống phân mà hiện trường trở nên nháo nhào, tiếng mắng chửi vang lên tiên tiếp, hình thành cả một làn sóng.

Hiện trường này đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng không thể kiềm chế hơn được, người chủ trì buổi đấu thạch cũng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thế này trong mười mấy năm qua.

Ở tứ phương cũng vì đống phân này mà có quá nhiều người phải bịt mũi bịt miệng bỏ chạy ra ngoài, rất nhiều người còn chưa chạy được mấy bước đã không nhịn nổi mà nôn ói vì mùi thối hoắc đó…

“Đi, đi thôi, mau đi thôi”, Ông lão họ Dạ vội hạ lệnh, ngay sau đó, chừng năm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đi vào, dùng linh lực bọc ba lớp quanh đống phân rồi bịt mũi đem nó đi.

Oẹ! Oẹ! Oẹ!

Ông lão họ Dạ cũng không rảnh tay, từng viên linh thạch được bóp vỡ vụn toả ra mùi hương thơm nồng nặc dị thường, nhưng cho dù là vậy thì mùi hôi thối kia vẫn không thể át đi luôn.

“Đại hội đấu thạch tạm dừng, xin mời các vị tới chỗ nghỉ ngơi”.

Ông lão họ Dạ cũng bất lực, vội nói ra lời này. Thực ra không cần ông ta nói thì về cơ bản người ta đều chạy ra ngoài khiến không gian nhỏ bé bừa bãi lộn xộn, trong không khí còn có mùi hôi thối bay ra.

“Tên tiểu tử đó thật lợi hại”, chạy ra khỏi không gian kia, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân bất giác giơ tay tỏ ý tán thưởng Diệp Thành.

“Khiêm tốn, khiêm tốn thôi”, Diệp Thành xua tay sau đó đi về phía tiểu viên mà mình đã thuê từ trước.

Phía sau hắn, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt đi theo.

Ý đồ của cả hai người này thế nào Diệp Thành đương nhiên biết rõ, hắn bỏ ra chín triệu linh thạch mua về tảng đá kia mà còn chưa xẻ ra, đương nhiên bọn họ cũng muốn xem xem bên trong tảng đá có gì.

Không lâu sau đó, cả ba người quay về tiểu viên còn Diệp Thành tự giác đóng cửa quang môn im lìm.

Lúc này, Diệp Thành mới vung tay lấy tảng đá kia ra, bịch một tiếng, cả tiểu viên như rung chuyển.

“Nào, nào, để ta”, Diệp Thành còn chưa làm gì thì Ngô Tam Pháo đã lấy ra một thanh đao lao tới.

“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn tiến lên trước đạp một cái khiến Thái Ất Chân Nhân ngã nhào ra.

Tiếp đó, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh thạch đao chừng năm thốn.

Thiên linh linh, địa linh linh, mở ra bảo bối.

Diệp Thành lẩm bẩm cầu nguyện rồi mới vung tay xẻ tảng đá khổng lồ. Động tác tiếp theo của hắn hết sức kì dị, từng lớp đá cứ thế được xẻ ra.

Ở bên, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo xoa xoa tay, có vài lần bọn họ muốn tiến lên giúp đỡ nhưng đều bị Diệp Thành đạp đi, mãi tới cuối cùng mới đứng im như cọc gỗ, cứ thế nhìn vào tảng đá kia.

Rắc! Rắc!

Âm thanh này liên tiếp vang lên, một lớp, hai lớp rồi ba lớp. Diệp Thành cứ thế bỏ ra mất một khắc mới xẻ được tảng đá to như vại rượu kia.

Có điều trong lúc này bên trong tảng đá lại không hề phát ra bất cứ ánh sáng nào, cũng chẳng có hiện tượng gì khác thường xảy ra.

“Không thể nào?”, Diệp Thành có phần mất đi kiên nhẫn, hắn bỏ thạch đao xuống, vỗ nhẹ vào tảng đá kia.

Đùng!

Đột nhiên, tảng đá nổ tung, tiếp đó, một đạo hồng quang chiếu hắt ra, cứ thế chiếu ra vân tiêu, và hình thành nên một đám tường vân dị thường.

“Đúng là có bảo bối”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân còn kích động hơn cả Diệp Thành, bọn họ lập tức lao lên.

Trước mắt bọn họ có một thứ đang lơ lửng, to chừng hũ rượu, ừm, nói chính xác là một viên vẫn thạch, không hề có lấy bất cứ thần hoa nào bao quanh nhưng lại cho người ta cảm giác nặng nề, cả ba người có thể nhìn thấy rõ ràng không gian xung quanh méo mó đi.

“Đây là gì?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn viên vẫn thạch này.

Không biết vì sao mà nhìn viên vẫn thạch này, hắn như thể nghe ra được một âm thanh kì lạ giống như đạo âm huyền diệu mang theo đạo uẩn huyền diệu khiến người ta cảm thấy tâm hồn thanh tịnh.

“Đây là gì?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt gãi đầu, đến cả Thái Ất Chân Nhân trước giờ thông thuộc nhiều thứ cũng phải ngỡ ngàng.

“Long gia, tới đây nhìn xem là gì này?”, trong lúc bất lực, Diệp Thành dùng mối liên hệ giữa bản thể và phân thân gọi Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông, nếu như đến nó còn không biết thì hắn thật sự bất lực.

“Lão tử mãi mới ngủ được một giấc mà bị ngươi đánh thức rồi”, ngay sau đó, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng không mấy dễ chịu, đầu tiên nó ngáp một cái thật dài rồi mới nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.

“Mau, mau nhìn, ta bỏ ra chín triệu linh thạch mới mua được nó”, Diệp Thành thúc giục.

“Vội cái gì?”, Thái Hư Cổ Long oằn mình, hai con mắt to lồ lộ nheo lại nhìn chín phần phân thân của hắn như thể có thể thông qua chín phần phân thân này trông thấy được viên vẫn thạch trong tiểu vien.

Ôi trời!

Ngay sau đó, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, đôi mắt nó sáng lên dị thường.

“Ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy?”, Thái Hư Cổ Long vội hỏi lại.

“Ta mua được”.

“Mua được?”, Thái Hư Cổ Long quẫy đuôi thật mạnh, khí tức cũng nhanh hơn bao giờ hết: “Mua ở đâu, ngươi cũng mua cho ta một xe đi, về rồi ta trả tiền cho ngươi gấp đôi”.

“Không phải trò đùa đâu”, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi: “Vì thứ này mà ta mất đi chín triệu linh thạch, khuynh gia bại sản rồi”.

“Chín triệu là cái quái gì”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi sang sảng: “Ngươi có biết đó là gì không? Chín triệu linh thạch, nếu như ở Hồng Hoang Đại Lục thì dù có là chín mươi triệu ngươi cũng không có cơ hội mua được một viên nhỏ bé bằng nắm tay đâu”.

“Chín…chín mươi triệu?”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành cảm thất choáng váng, vả lại chín mươi triệu mới chỉ mua được một viên to bằng nắm tay, mẹ kiếp, đúng là vật vô giá.

“Vậy nó rốt cục là gì?”, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng Diệp Thành vẫn sốt ruột vội hỏi.

“Đại La Thần Thiết”, Thái Hư Cổ Long nói từng từ một.

“Nó đáng tiền vậy sao?”

“Thừa lời, đó là vật trời ban, chính là sự huyễn hoá từ cơ thể xác thịt Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, mang theo tinh hoa của trời đất, hấp thụ thần huy của nhật nguyệt, trải qua nhiều năm tháng tẩy luyện mới có được thần thiết, đó chính là nghịch thiên thần thiết luyện chế tiên khí, cho dù là chí tôn của Thái Hư Cổ Long ta thì năm xưa cũng phải tìm khắp chư thiên vạn vực cũng mới chỉ tìm được một viên to bằng nắm tay thôi.

“Ôi trời ơi, phát tài rồi”, Diệp Thành mừng quýnh.

Trong giới tu sĩ, binh khí dễ luyện nhưng thần thiết lại khó tìm, thế gian này chưa bao giờ thiếu người luyện binh khí, chỉ thiếu thần liệu nghịch thiên mà thôi.

“Ngươi lấy ở đâu ra vậy chứ?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt hiếu kì.

“Ta mua được ở đại hội đấu thạch, nghe nói những viên linh thạch đó được đào ra trong Thập Vạn Đại Sơn, ta thấy cũng không tồi nên mua về, không ngờ xẻ ra thì bên trong lại có Đại La Thần Thiết như ngươi nói”.

Diệp Thành không che giấu gì, cứ thế trả lời sự thực, vả lại hắn còn muốn hỏi một số bí mật liên quan về Thập Vạn Đại Sơn và Đại La Thần Thiết, nói không chừng còn có bảo bối nghịch thiên nào khác.

“Thập vạn đại sơn?”, phía này, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó nheo mắt, ánh mắt bất định.

“Ngươi nghe nói bao giờ chưa?”

“Chưa từng”, Thái Hư Cổ Long khẽ lắc đầu: “Năm xưa ta vừa thức tỉnh linh trí không lâu thì bị Huyền Thần trấn áp sau đó bị phong ấn nên những chuyện của Đại Sở ta biết rất ít”.

“Hôm nào ta đưa ngươi đi xem”, Diệp Thành cười nói.

Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi mới hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu tử, ngươi cũng nên luyện cho mình một binh khí bản mệnh đi. Đại La Thần Thiết là nguyên liệu tốt nhất rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK