Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A…!





Không lâu sau đó, bên trong đại điện vang lên tiếng thét gào của Công Tôn Trí. Ông ta bị phế đi tu vi, bị Diệp Thành sưu hồn.





Không biết từ bao giờ tiếng gào thét thảm thiết mới ngưng lại, Công Tôn Trí mặt mày méo mó chìm vào hôn mê bất tỉnh, mãi tới lúc này thời đại của ông ta mới chấm dứt.






Phù!





Diệp Thành khẽ thở ra một hơi mang theo tàn khí, sau khi lạc ấn kí ức của Công Tôn Trí thành mấy phần, hắn lần lượt đưa cho nhóm người phía Sở Linh, lúc này hắn mới khẽ vỗ vai Chu Ngạo: “Số trời đã định rồi”.





“Ta hiểu”, Chu Ngạo mỉm cười có phần gượng gạo.





“Vậy thì chuẩn bị kế hoạch tiếp theo đi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng muốn cho Chu Ngạo thêm nhiều thời gian hơn để cân bằng cảm xúc nhưng thời gian của bọn họ thực sự không có nhiều”.








“Hiện giờ chín lão tổ của Thanh Vân và Công Tôn Trí đều bị phế, nhưng người của Thanh Vân đều không biết”, Diệp Thành chậm rãi nói, “đây chính là ưu thế của chúng ta, ta sẽ nhân cơ hội này truyền chức vị chưởng giáo cho Chu Ngạo, trong khoảng thời gian tiếp theo chúng ta sẽ nhanh chóng trừ khử người của Chu Ngạo, và dùng tốc độ nhanh nhất để thay thế toàn bộ điện chủ và thống lĩnh của các điện”.





“Ngươi nói thế nào chúng ta làm như vậy”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt gãi tai.





“Vậy được, gõ chiêng”, Diệp Thành lên tiếng.





Lúc này, bên ngoài đại điện có rất nhiều trưởng lão đang đứng đó, bọn họ áp sát tai vào kết giới nhưng lại chẳng thể nghe nổi bất cứ âm thanh nào, cũng không nhìn thấy cảnh tượng nào bên trong cả.





“Phía lão tổ và chưởng giáo đang nói gì, sao lại thần bí thế nhỉ?”, có trưởng lão thắc mắc.





“Chắc chắn là chuyện quan trọng rồi”, một lão già tóc trắng trầm ngâm, “nếu không thì bọn họ cũng sẽ không bảo chúng ta ra ngoài”.





“Có điều sao ta lại cảm thấy kì lạ nhỉ?”





“Ngươi có bệnh à?”, rất nhiều trưởng lão liếc nhìn trưởng lão vừa lên tiếng, “trước khi phía lão tổ chưa quay về thì ngươi cứ thẫn thờ thắc mắc, giờ các lão tổ về rồi lại tỏ ra bán tín bán nghi”.





“Ta cũng là…”





Vù! Vù! Vù!





Trưởng lão kia còn chưa nói xong thì đã bị một loạt những âm thanh khác ngắt lời.





Không lâu sau vài kết giới khổng lồ liên tiếp xuất hiện, bên ngoài kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông còn thêm vài kết giới khác, hành động này để ngăn lại tin tức nội gián của các thế lực truyền thông tin ra ngoài.





Keng! Keng! Keng!





Tiếp đó là từng tiếng chuông vang dội vang khắp Thanh Vân Tông.





Nghe vậy, tất cả mọi người ở Thanh Vân Tông đều bất giác nhìn vào đại điện của Thanh Vân Tông. Tiếng chuông này chính là chuông của chưởng giáo ở Thanh Vân, ngày thường về cơ bản không kêu, chỉ khi gặp chuyện đại sự mới gõ vào chuông đó.





Có chuyện gì thế nhỉ?





Lúc này, từng bóng người tụ tập lại bên dưới các bậc đá của Thanh Vân Tông, người nào người nấy vẻ mặt cung kính, tất cả đứng thành cả hàng nghìn đội tĩnh lặng quan sát chờ đợi Thanh Vân chưởng giáo ra khỏi điện.





Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, cánh cửa của đại điện ở Thanh Vân mở ra, Diệp Thành vào vai Công Tôn Trí bước ra ngoài, sau đó phía Chung Quy vào vai những nhân vật khác nhau cũng lần lượt đi ra, chỉ duy nhất có một người dùng thân phận thật sự đó chính là Chu Ngạo.





“Chu…Chu Ngạo?”, nhìn thấy Chu Ngạo phía sau Diệp Thành, tất cả mọi người đều thẫn thờ, không ngờ hắn lại ở trong Thanh Vân Tông.





“Không phải hắn rời khỏi Thanh Vân rồi sao?”, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Chu Ngạo phía sau Diệp Thành.



“Chuyện…chuyện gì thế nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK